Gạo nhà họ Lý cấp là loại gạo mới trắng tinh, hạt tròn đều đặn. Sáng nay Ngụy Thừa nấu một nồi cháo, dùng hết phân nửa gạo, chia ra được bốn bát cháo. Sáng nay mỗi người ăn một bát, phần còn lại để dành tối ăn tiếp.

Dân làng Mậu Khê vào đông thì hay tiết kiệm lương thực, một ngày chỉ ăn hai bữa, sáng muộn tối sớm, ăn như vậy mãi mà cũng chẳng thấy ai ốm đau gì. Có điều Ngụy Thừa vẫn chưa nắm chắc khẩu vị của Quán Quán, vì vậy buổi trưa nhóm bếp nướng thêm vài củ khoai nhỏ cho cậu bé ăn lót dạ.

Khoai nướng chín lớp vỏ ngoài vàng giòn, bóc nhẹ lớp da là thấy ruột vàng óng bên trong, mềm ngọt, thơm phức, ngon đến mức Quán Quán ăn đến mức miệng nhỏ cũng không còn rảnh để gọi “ca ca” nữa.

Quán Quán ngoan ngoãn ngồi ở mép giường đất, vừa ăn khoai vừa để tay chân dính đầy bụi đen, vẫn vô tư đung đưa đôi chân nhỏ, ánh mắt dõi theo Ngụy Thừa nhóm bếp sưởi ấm giường, thu dọn mấy món đồ mang từ nhà họ Ngụy về, còn có cả thuốc.

Hôm qua trời tối nên không thấy rõ, một số đồ đành để tạm ở góc tường. Giờ Ngụy Thừa bắt đầu sắp xếp cho gọn gàng. Thảo lang trung kê đơn thuốc cho hắn còn dư ba gói, tuy trên đầu không còn đau, người cũng không thấy khó chịu, nhưng Ngụy Thừa vẫn quyết định uống hết cho chắc.

Lúc hắn vừa dọn dẹp xong quay lại thì thấy Quán Quán lại biến thành “hoa miêu nhỏ”, mặt mũi lem nhem, thấy hắn nhìn qua còn cố tình nghiêng đầu cười toe toét, để lộ cả hàm răng sữa trắng bóc.

Ngụy Thừa dở khóc dở cười, đành lấy khăn đến lau mặt cho nhóc con.

“Xem cái mặt ngươi kìa, ngẩng đầu lên nào.”

Quán Quán liền ngửa đầu lên, mắt to long lanh nhìn hắn, tay nhỏ khẽ giơ lên, trông chẳng khác nào tiểu mèo bị điểm huyệt đứng yên, vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu, nhìn kỹ còn có chút giống mèo con mà nhà đầu thôn nuôi.

Ngụy Thừa không dám dùng lực, da trẻ con mềm lắm, hơn nữa hôm qua Quán Quán bị gió lạnh thổi khóc một trận, hai má vẫn còn đỏ ửng. Hắn nhẹ nhàng lau: “Có đau không?”

“Không đau ạ.” Quán Quán ngoan ngoãn đáp.

“Chờ ca có tiền, ca mua cho em một hộp cao thơm lau mặt nhé. Dùng cái ấy lau mặt sẽ không bị đỏ, cũng không đau nữa.”

Ngụy Thừa vẫn còn nhớ, trước kia cha hắn mỗi lần bán mồi săn trên trấn về đều mua cho mẹ Tần một ít cao thơm, dầu mè chải đầu, có cả trâm cài bằng gỗ… Hồi nhỏ đông đến là hắn chạy chơi ngoài trời, gió lạnh làm đỏ cả mặt, Tần thị sau khi bôi cao xong cho mình cũng sẽ tiện tay thoa cho hắn hai cái. Ký ức ấy tuy chỉ có một lần nhưng lại khắc sâu mãi trong lòng hắn.

Quán Quán lại vui vẻ đung đưa chân nhỏ: “Thích lắm thích lắm, con muốn thơm thơm~”

Sau đó còn hào hứng hỏi: “Ca ca ơi, bao giờ mình lên núi nữa vậy!”

“Chờ trời tối hơn đã. Với lại em vẫn chưa có áo bông, ca ca còn phải nghĩ cách thêm.”

Hiện giờ trong tay hắn chỉ có hai mươi văn tiền, là thảo lang trung và phu lang nhà họ Mạc thấy hắn gầy yếu nên mềm lòng ép từ tay nhà họ Ngụy mà lấy được. Hai mươi văn có thể mua sáu quả trứng gà, hoặc nửa cân thịt, nhưng mua bông thì không đủ một lạng, mà một tấm vải thô đã gần 150 văn rồi.

Hắn không thể cứ mãi làm phiền nhà họ Mạc. Giày bông cho Quán Quán và tiền thuốc lần trước, bọn họ đã giúp hắn quá nhiều rồi.

Ngụy Thừa tính toán, đợi uống hết thuốc thì xuống núi tìm Mã Đậu Miêu.

Quán Quán ăn xong khoai thì bắt đầu buồn ngủ, ôm cái hũ bùn nhỏ chơi một lúc trên giường, lẩm nhẩm điều gì đó, không bao lâu Ngụy Thừa đã không còn nghe thấy tiếng gì nữa. Nhìn sang thì thấy nhóc con đã cuộn mình ngủ, ôm khư khư cái hũ, tay làm gối, ngủ say như chết.

Ngụy Thừa nhẹ nhàng bước tới, chỉnh lại tư thế ngủ cho nhóc, đắp kín chăn lên vai, kéo ra bàn tay nhỏ dưới đầu. Nếu ngủ như vậy đến lúc tỉnh dậy sẽ bị tê tay, thể nào cũng khóc om sòm cho xem.

Sau khi cài then cửa lại, hắn nhanh chóng rời khỏi nhà cỏ, đi xuống chân núi.

Vừa đi được một đoạn thì nghe thấy tiếng cười đùa gần bờ sông gần nhà thảo lang trung. Ngụy Thừa dừng chân nhìn qua, thấy Mã Đậu Miêu, Toàn Tử và mấy đứa nhỏ trong thôn đang trượt băng. Mã Đậu Miêu không trượt, chỉ đứng bên cạnh xem.

“Thừa ca!”

Ngụy Thừa vừa nhấc chân bước tới chưa được bao xa thì đã nghe thấy tiếng Mã Đậu Miêu gọi, cậu bé hấp tấp chạy lại: “Thừa ca! Đang định lên núi tìm huynh nè, đến chơi trượt băng cùng đi!”

“Đậu Miêu…”

Toàn Tử thấy sắc mặt Phương Văn không vui, liền lớn tiếng nói: “Ngươi có chơi không đấy, không chơi bọn ta đi đây!”

Mã Đậu Miêu ngơ ngác: “Ơ? Có chơi chứ, không phải Thừa ca tới sao, cùng nhau chơi vui hơn mà? Mấy người định đi thật à? Vừa nãy còn nói thi xem ai giỏi hơn mà?”

“Đủ người rồi, Ngụy Thừa muốn chơi cũng phải chờ, mà trời thế này lạnh chết, cậu ta còn không có áo bông đàng hoàng, hay là để cậu ta về núi đi.” Phương Văn tuy học chưa nhiều nhưng ít ra cái cớ đưa ra cũng tử tế hơn Toàn Tử.

Chỉ là, người đọc sách thời này rảnh ra là ôm sách học từng phút, vậy mà Phương Văn lại suốt ngày tụ tập đi chơi khắp thôn với đám nhỏ, thật chẳng biết sách cậu ta học là thật hay giả đây?

Ngụy Thừa điềm đạm nói: “Ta không chơi, ta đến tìm Đậu Miêu có chuyện.”

Mã Đậu Miêu lập tức theo sát: “Vậy ta cũng không chơi nữa!”

“Toàn Tử” nhìn hai người dần đi xa, trong lòng đầy khó chịu.

Ai cũng biết Mã Đậu Miêu tính tình hiền lành, đứa nào cũng thích làm bạn với cậu ấy. Nhưng cái người đầu óc không nhanh nhẹn này lại cứ thích dính lấy Ngụy Thừa – cái kẻ đang xui tận mạng kia! Đúng là tức muốn chết!

Ngụy Thừa và Mã Đậu Miêu rời khỏi nhóm kia, đi được một đoạn thì Mã Đậu Miêu rốt cuộc nhịn không nổi hỏi: “Thừa ca, huynh tìm ta có chuyện gì vậy?”

“Nhà ngươi còn áo bông nào dư không?” Ngụy Thừa nói, “Cho ta mượn hai hôm, đây là tiền mượn.”

Hắn chìa ra bàn tay, bên trong là sáu văn tiền đã nắm chặt sẵn.

Bất kể có bắt được Hoàng Kim Tử hay không, hắn vẫn phải lên núi thử một lần. Nói thì nói là nếu không bắt được thì coi như mất toi sáu đồng tiền, nhưng nếu để Quán Quán ở nhà tranh tối om một mình, hắn thật không yên tâm nổi. Trong thôn vẫn có vài kẻ mang ý đồ xấu với Quán Quán, lỡ như nửa đêm bọn chúng lẻn lên núi, rồi làm chuyện gì đó với Quán Quán thì biết làm sao? Cánh cửa nhà tranh đó chỉ là lớp rơm mục, đến người lớn còn có thể đạp đổ, huống hồ gì là phòng vệ.

"Thừa ca, ngươi làm gì thế, ta không cần đâu, thật sự không cần..."

Đậu Miêu đẩy mấy đồng tiền trong tay Ngụy Thừa trở lại, cậu gãi đầu, nói nhỏ:
"Nhà ta hình như còn giữ cái áo choàng bông hồi ta còn nhỏ. Nghe mẹ nói vải đó tốt lắm, là thân thích bên nhà ngoại ở trấn trên cho. Mẹ ta tiếc không muốn sửa thành áo lớn, cũng không nỡ tháo bông ra, bảo là giữ lại cho em trai em gái sau này."

Bông là thứ quý giá, trong thôn này không có áo bông để qua đông là chuyện thường, chứ đừng nói tới việc có đến hai chiếc. Chỉ là cha Đậu Miêu làm nghề mổ lợn có tiếng, mẹ cậu lại may vá giỏi, nên nhà cũng dư dả đôi chút.

Ngụy Thừa nghe vậy càng không dám mượn, vội nói:
"Thôi thôi, Đậu Miêu, đừng mượn nữa, ta không cần thật mà."

"Đừng mà! Hiếm lắm ngươi mới có chuyện cần đến ta, đi, chúng ta đi hỏi mẹ ta một tiếng!"
Từ khi Ngụy Thừa về lại thôn Mậu Khê, thỉnh thoảng Đậu Miêu lại lén mang ít thịt luộc ngon lành ở nhà cho hắn giải thèm. Nhưng Ngụy Thừa chẳng mấy khi nhận, lần nào cũng phải bị ép ăn hết.

Đậu Miêu nhất quyết kéo Ngụy Thừa vào trong nhà. Cậu tuy không cao bằng Ngụy Thừa, nhưng lại khỏe như trâu, thật sự kéo được hắn lết vào tận sân.

Vừa đến trước cửa nhà họ Mã, đã ngửi thấy mùi thịt luộc nồng nặc, cả sân đầy hơi nóng bốc lên, mùi ngấy xộc cả mũi, không tính là dễ ngửi gì cho cam.

"Mẹ ơi! Con về rồi nè!"
Mã Đậu Miêu vừa bước vào liền la toáng.

Từ sau cái nồi lớn mù mịt khói, mẹ Đậu Miêu thò đầu ra, mắng một tiếng:
"Có tiến bộ đó, hôm nay không cần mẹ gọi mà tự biết đường về rồi."

Thấy Ngụy Thừa, bà hơi sững lại rồi nheo mắt cười:
"Ồ, Thừa tiểu tử tới chơi hả?"

"Cháu chào thím."
Ngụy Thừa suy nghĩ một chút rồi kể chuyện muốn mượn áo choàng cho bà nghe, đồng thời cũng đưa luôn sáu đồng tiền ra.

Mẹ Đậu Miêu chau mày nghĩ ngợi:
"Ngươi mượn áo bông là để cho cái đứa nhỏ kia mặc hả? Mà cũng chỉ mặc có hai ba ngày? Mấy người tính đi đâu vậy?"

"Vâng, là cho em ấy mặc, chỉ hai ba hôm thôi ạ, không lâu đâu. Tối nay cháu muốn lên núi, nhưng để một mình em ấy ở nhà thì cháu không yên tâm, nên muốn mang em đi theo. Chỉ là em ấy không có áo bông, thân thể lại nhỏ, cháu cũng không định để em làm gì, chỉ là đi theo cho yên tâm thôi. Dù mặc áo bông thì bên ngoài cháu cũng sẽ khoác thêm áo ngắn nữa, không để em mặc một mình."

"Được, cho mượn."

Bà nhận lấy mấy đồng, nhét vào túi tiền rồi quay sang lau tay bằng khăn bên cạnh:
"Đậu Miêu, đi, lên giường đất, trong cái rương to lấy ra cái áo choàng nhỏ màu đỏ cam có viền hoa táo, là cái ngươi mặc hồi còn bé ấy."

"Thừa ca còn chưa lấy vợ, mẹ còn muốn cho hắn giữ mà... Mẹ, mẹ đừng thế mà..."
Đậu Miêu đứng im không nhúc nhích, bối rối nhìn mẹ.

Mẹ cậu trừng mắt vung tay lên như sắp quất roi, tặc một tiếng:
"Lắm lời, còn không mau đi!"

Mã Đậu Miêu giật mình chạy biến, như cái đuôi bị dí lửa.

Mẹ cậu dặn dò thêm vài câu:
"Có dính bẩn cũng không sao, nhưng đừng có làm rách hay hỏng là được. Thằng nhỏ này hiếm khi chủ động mở miệng nhờ người, thím cho mượn là vì tin tưởng ngươi biết quý trọng đồ người khác."

"Thím yên tâm, cháu sẽ nhắc Quán Quán cẩn thận, nhất định coi nó như bảo vật mà giữ gìn."
Ngụy Thừa nghe Đậu Miêu kể mẹ cậu coi chiếc áo choàng đó như báu vật, lòng càng thêm áy náy, sợ làm hỏng đồ người ta, lại càng sợ mình không có cách nào bù lại. Nhưng nghĩ đến Quán Quán chỉ là một đứa trẻ nhỏ xíu, nếu lỡ như lũ người nhà họ Vương hay họ Ngụy lòng dạ độc ác lẻn đến làm hại em, đợi đến lúc hắn về thì đã muộn rồi. Hắn không thể để Quán Quán phải chịu thêm một lần thương tổn nào nữa từ đám người đó.

"Mẹ, lấy ra rồi đây!"
Đậu Miêu ôm cái áo choàng chạy ra.

Mẹ cậu đưa áo choàng cho Ngụy Thừa:
"Thừa tiểu tử, mang đi đi."

Ngụy Thừa cung kính đỡ lấy, cảm ơn rối rít, vừa định quay đi thì Đậu Miêu đã xoa mũi lon ton chạy theo, lại bị mẹ kéo lại mắng:
"Đi đâu! Ở lại nhóm lửa cho mẹ, học mà biết cách xử lý thịt luộc. Mai mốt lớn lên ngươi mà làm đồ tể, thì những việc sau đó cũng đến lượt ngươi làm, đừng có giống cha ngươi – giết xong con heo là phủi tay bỏ đi, mấy chuyện còn lại đổ hết lên đầu vợ!"

Từ trong phòng bỗng vọng ra giọng đàn ông ồm ồm:
"Đâu có đâu! Lần này là ta phụ giúp nàng lau mặt đấy chứ!"

"Bớt cái mồm lắm chuyện đi, lão nương dạy con cần gì ngươi lên tiếng!"

Mẹ Đậu Miêu chống nạnh quay đầu mắng một câu, cha cậu liền im bặt không dám hó hé.

Cái câu "vợ" trong miệng đàn ông bất kể lớn bé đều đặc biệt đáng sợ. Mã Đậu Miêu vừa nghe thấy từ đó, đôi mắt sáng lấp lánh, dù mới chỉ tám chín tuổi, cũng lập tức ngoan ngoãn ngồi xếp bằng bên bếp, chăm chú nhóm lửa, còn cười hì hì bảo với Ngụy Thừa:
"Thừa ca, hôm nào ta lại lên núi chơi với ngươi nhé!"

"Được, ngươi giúp thím làm việc đi."
Ngụy Thừa cười cười.

Trước khi rời khỏi cổng nhà họ Mã, hắn khựng lại đôi chút, còn nghe thấy tiếng "sư tử Hà Đông" của mẹ Đậu Miêu, giọng cười ngô nghê của cha cậu, và tiếng làu bàu không ngừng của Đậu Miêu…

Hắn bước nhanh về phía con đường lên núi. Dù trời đông giá buốt nhưng mồ hôi vẫn chảy đầy trán. Tới sườn núi rồi mà hắn vẫn ôm áo choàng chạy như bay, trên mặt là nụ cười không thể giấu nổi.

Giờ đây, hắn cũng đã có một gia đình, có một đứa em đang chờ hắn trở về.

Phải nhanh lên thôi.

Ngụy Thừa thở hổn hển đẩy cửa nhà tranh, vừa đến gần đã nghe thấy tiếng nức nở khe khẽ. Hắn vội vàng mở cửa, thấy Quán Quán quấn chiếc chăn cũ kỹ, khuôn mặt trắng bệch lấm lem hai má hồng vì khóc, vừa sụt sịt vừa dụi mắt.

"Quán Quán, em sao vậy!"

Ngụy Thừa vội ôm cậu bé từ giường đất lên, nhẹ vỗ vào lưng:
"Sao vậy? Nói cho ca ca nghe."

"Ca... ca ca…"
Quán Quán vòng tay nhỏ ôm chặt cổ hắn, lông mi ướt đẫm, giọng nghẹn ngào tủi thân:
"Ngươi... ngươi đi đâu vậy… Quán Quán tỉnh dậy, chỉ có một mình…"

"Ca ca đi mượn áo bông cho em, chúng ta tối nay còn phải lên núi mà, nhớ không?"

Ngụy Thừa nhẹ nhàng lau nước mắt trên má cậu bé:
"Đừng khóc nữa, khóc đỏ mặt rồi lát nữa lên núi gặp gió sẽ khó chịu đó."

"Em tưởng… ca ca không cần Quán Quán nữa…"
Cậu bé sụt sịt, những giọt nước mắt to tròn tiếp tục lăn dài xuống má, đáng thương vô cùng.

"Ca ca cần Quán Quán, sao có thể không cần Quán Quán chứ?"

Ngụy Thừa mỉm cười, giọng dịu dàng như gió xuân:
"Đừng khóc nữa, tới đây xem – ca ca mượn được áo choàng nhỏ cho em rồi nè."

Hắn ôm tiểu hài tử mềm mại nhẹ tênh trong một tay, tay kia mở chiếc áo choàng nhỏ màu mận chín, khẽ nói:
“Đây là thím hàng thịt cho ta mượn. Hôm nay mang em lên núi, em mặc cái này, bên ngoài khoác thêm chiếc áo ngắn nữa. Đến lúc đó nhớ đừng chạy linh tinh, đừng để áo choàng quệt vào nhánh cây trên sườn đá là được.”

Quán Quán ngoan ngoãn gật đầu, đôi mắt to đỏ au mở to nhìn chằm chằm vào chiếc áo choàng nhỏ trước mặt:
“Quán Quán, thích, đẹp, xinh.”

“Biết đẹp nữa cơ đấy.”

Ngụy Thừa cười không nổi tiếng, xoa nhẹ cái mũi nhỏ của Quán Quán:
“Đúng là tiểu hán tử mê cái đẹp. Sau này không chừng còn đòi cài trâm hoa, đội bạc lên đầu cũng nên.”

Quán Quán đỏ mặt, xấu hổ vùi gương mặt nhỏ vào vai hắn, gót chân giậm nhẹ nhẹ, chỉ có điều cặp mắt đen kia vẫn long lanh, ánh nhìn còn đang lưu luyến trên chiếc áo choàng đặt trên giường đất.

Trời hơi sẩm lại, Ngụy Thừa cầm đuốc trong một tay, tay kia dắt Quán Quán ngoan ngoãn theo đường núi tiến sâu vào trong.

Hắn sợ chó sói. Nhưng hắn cũng sợ nghèo.

Ngụy Thừa đã tính rồi, nếu không bắt được hoàng kim tử thì cũng chẳng sao, hắn có thể vào núi săn thỏ, rồi đem về làng chất lên xe bò bán ở trấn trên. Dù gì cũng phải mở cho mình một đường sống.

“Mệt chưa? Ca ca cõng em nhé?” Ngụy Thừa quay đầu lại nhìn Quán Quán đang lẽo đẽo theo sau, cái mông cứ tít tít lắc lư theo từng bước chân.

Quán Quán được bọc kín từ đầu đến chân, đến cả khuôn mặt nhỏ xíu cũng bị Ngụy Thừa dùng khăn quấn lại, chỉ lộ ra mỗi đôi mắt to ngăm ngăm nước long lanh.

“Không mệt!” Quán Quán còn hăng hái hơn cả hắn, nắm tay bé xíu siết chặt:
“Bắt Đồng Tử! Mua hương hương!”

Ngụy Thừa nhìn tiểu bảo bối đáng yêu như thế, không nhịn được đưa tay xoa đầu nó:
“Giỏi lắm.”

Ngụy Thừa nhớ đường khá tốt, chẳng bao lâu đã tìm được gốc đại thụ mà hôm trước chôn dụng cụ. Mấy hôm nay không có tuyết rơi nữa, nên hắn không mất nhiều sức để gạt đám tuyết và cành khô phủ lên, chỉ cào vài lượt đã thấy một cái lồng tre lớn đan bằng dây thừng, một cây cuốc tay bằng gỗ thân thiết, và một cái rổ đan bằng cành liễu hơi méo mó do bị đè ép lâu ngày.

Quán Quán cũng muốn phụ giúp, nhưng đã hứa với ca ca là không được làm rách áo choàng mượn, đành đứng một bên nắm nắm tay, cau mày nhỏ ra sức cổ vũ ca ca.

Ngụy Thừa đứng dậy, xếp mấy thứ vừa đào được vào rổ, quay đầu lại thấy Quán Quán đang vội vàng khom eo nhỏ xuống giúp hắn phủi tuyết trên đầu gối và đùi.

Hắn bật cười:
“Quán Quán nhà chúng ta đúng là có trái tim sống động ghê.”

Thế là Quán Quán càng hăng say, phủi đến mức suýt nữa đè cả Ngụy Thừa ngã xuống tuyết, không hiểu sao cái đứa nhỏ tí tẹo thế này lại có sức mạnh kinh người đến vậy.

Hắn nhanh tay đỡ lấy tiểu oa nhi, cười nói:
“Được rồi được rồi, lát nữa ca ca còn dính tuyết nữa, khỏi phủi làm gì, đi thôi, mình đi lên thêm chút nữa.”

“Vâng ạ!” Quán Quán ngoan ngoãn gật đầu.

Lần theo mấy dấu chân cũ, chẳng mấy chốc, Ngụy Thừa đã thấy đoạn sông băng mà mấy năm trước Ngụy ba từng dẫn bọn họ phá băng kiếm sống.

Hồi đó hắn từng nghe cẩu tam thạch nói nhỏ rằng đoạn sông này là nơi hai nhánh suối gặp nhau, bên dưới có nước chảy, rất dễ xuất hiện hoàng kim tử.

Trời núi lạnh đến mức thở ra cũng như muốn kết băng, Ngụy Thừa cắm cây đuốc sang một bên, xoa xoa hai bàn tay sưởi ấm:
“Quán Quán, con ngồi xổm bên cạnh đuốc, đừng chạy lung tung nhé.”

Quán Quán ngoan ngoãn làm theo, ngồi xổm bên ngọn đuốc, không nhúc nhích chút nào, cực kỳ nghe lời.

Thấy Quán Quán không chạy nhảy nữa, Ngụy Thừa bắt đầu dùng cuốc đập băng, dốc hết sức lực đập hơn hai chục phát thì thấy mặt băng bắt đầu nứt. Băng nứt nhanh như vậy là vì trước đó đã từng bị phá rồi, lớp băng mới không cứng như cũ.

Hắn lại đánh thêm hai chục phát nữa, chỉ nghe một tiếng "rắc", một góc băng vỡ ra. Hắn lại gõ thêm vài phát nữa để dọn sạch phần băng còn sót lại, rồi ngồi xổm xuống, bắt đầu đặt bẫy lồng xuống dòng sông.

Chiếc lồng này do Phương thị làm, đan rất chắc, mắt lưới dày dặn. Cả lồng dài, hai đầu được cột chặt bằng dây thừng, bên trong có khoang hẹp — chính là nơi để Oa Tử chui vào. Mà một khi chui vào rồi, thì khó lòng thoát ra được.

Ngụy Thừa kiếm được một cành gỗ chắc cỡ bắp tay, buộc một đầu của chiếc lồng vào đó, rồi từ từ thả xuống dòng nước. Đoạn gậy lòi ra ngoài, để hôm sau dễ kéo lồng lên từ dưới băng.

Hắn thở ra một làn khí lạnh, tự cổ vũ mình một tiếng rồi bắt đầu xúc tuyết lấp lên lỗ băng.

Làm xong tất cả, trời đã tối hẳn, bên dòng sông hẹp chỉ còn ánh lửa hắt ra từ cây đuốc.

Ngụy Thừa quay đầu lại nhìn Quán Quán, thấy nhóc con đang nghiêng đầu nhìn mãi về phía sau.

Vừa thu dọn dụng cụ, hắn vừa nói:
“Quán Quán đừng nhìn nữa, mình về nhà thôi.”

Quán Quán lật đật chạy tới, nắm tay hắn, ánh mắt ngơ ngác hỏi:
“Oa Tử đâu?”

“Phải chờ sáng mai mới biết, nếu mai không có thì lại chờ đến sáng mốt.”

Ngụy Thừa cầm đuốc lên:
“Về nhà trước đã, sáng mai ca ca lại lên thử vận may.”

Lúc làm việc thì chưa thấy lạnh, giờ dừng lại rồi, mồ hôi trên người hắn cũng biến thành lạnh buốt. Ngụy Thừa rùng mình một cái, xuýt xoa nói:
“Chỉ mong sáng mai nhấc lồng lên là đầy ắp Oa Tử…”

“Sẽ có mà. Ca ca giỏi lắm, là người tốt.” Quán Quán nói chắc như đinh đóng cột.

Ngụy Thừa bật cười. Nhóc con này còn biết động viên người khác nữa. Hắn rút tay ra xoa đầu Quán Quán:
“Ừ, Quán Quán nói đúng.”

“Người tốt thì sẽ phát tài! Ca ca sẽ phát tài, Quán Quán cũng vậy!”

Hai tiểu hài tử chân dẫm trên niềm vui, ríu rít bước xuống núi, hoàn toàn không hay biết, phía sau lưng họ — dưới lớp tuyết, có một con sói già gầy trơ xương đang nằm phục, đầu vùi vào tuyết. Đôi mắt nó xanh như ánh nến, hàm răng nhọn loáng máu, nhưng lúc này dường như bị thứ gì đó kiềm hãm, chỉ có thể giơ chân trước ra cào nhẹ, phát ra tiếng rên khe khẽ, như tiếng muỗi kêu...

Trời còn chưa hửng sáng, Ngụy Thừa đã lặng lẽ mặc áo quần, chuẩn bị lên núi. Cả đêm hắn gần như không thể chợp mắt, hết nghĩ đến chuyện nếu thật sự bắt được lũ ếch vàng kia thì hắn với Quán Quán sẽ dùng số tiền đó thế nào, lại nghĩ đến lỡ như không bắt được, hắn phải một mình vào rừng đặt bẫy thì chẳng thể đưa Quán Quán theo được. Dẫu sao vào rừng săn ếch cũng phải chạy tới chạy lui giữa tuyết trắng mịt mù, Quán Quán chỉ có mỗi chiếc áo bông mượn, e rằng đi lại không tiện. Nhưng để cậu một mình ở căn chòi tranh, hắn lại lo lắng sẽ có kẻ xấu đến bắt nạt…

Nỗi lo này khiến Ngụy Thừa trằn trọc cả đêm.

“Ca ca… Quán Quán cũng muốn đi…” — Cậu dụi mắt, cái mông tròn trĩnh ngồi bật dậy trong chăn, giọng còn ngái ngủ: “Muốn đi mà…”

“Ngủ thêm lát nữa đi.”

Ngụy Thừa khẽ xoa đầu đứa nhỏ, mái tóc mềm như lông tơ vẫn rối bời chưa kịp chải: “Mắt còn chưa mở nổi kìa.”

Quán Quán ngáp một cái, rồi giơ đôi tay bé xíu chống lên hai bên mắt: “Mở rồi nè.”

Ngụy Thừa vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, đành giúp cậu mặc quần áo.

Sợ bị người trong thôn bắt gặp, hai người không dám chậm trễ, trời còn chưa sáng rõ đã cầm đuốc lặng lẽ lên núi.

Lần này đi có phần quen thuộc hơn đêm qua. Có lẽ vì trong lòng chất chứa hy vọng, leo đồi lội núi bỗng thấy cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Tới gần bờ suối, sắc mặt Ngụy Thừa đột nhiên biến đổi — sao trên tuyết lại có dấu chân sói!?

Hắn lập tức bế bổng Quán Quán lên ôm chặt vào lòng, cảnh giác nhìn khắp xung quanh. Tuyết trắng bao phủ bốn bề, không thấy một bóng sói nào.

Quán Quán vẫn háo hức thúc giục: “Ca ca, mau lên, mau bắt Oa Tử đi, bắt Oa Tử đi~”

Ngụy Thừa nuốt xuống cơn sợ, nắm lấy tay cậu: “Đừng chạy lung tung, ca ca sẽ kéo cái bẫy ra, mặc kệ có hay không có, chúng ta lập tức xuống núi. Đến lúc đó cậu phải đi sát theo ca ca, nhớ chưa?”

Cậu không hiểu vì sao ca ca lại trở nên căng thẳng như vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”

Ngụy Thừa đá văng lớp tuyết và cành cây phủ lên bẫy từ tối qua, chầm chậm kéo cây gậy gỗ buộc bên ngoài ra. Ban đầu kéo rất dễ, mới được nửa đoạn đã thấy nhẹ bẫng — trong lòng hắn hơi chùng xuống, một phần vì thất vọng, một phần vì sợ hãi lỡ thật sự có sói đến gần.

Nhưng đúng lúc đó, cây gậy trong tay bỗng căng lại, kéo mãi không nhúc nhích!

Có lẽ… có thật!?

Ngụy Thừa thấp giọng gọi: “Quán Quán, mau tới đây!”

“Lại đây, cùng ca ca kéo cái gậy này ra ngoài.”

“Dạ!” — Quán Quán bước lên trước mặt hắn, tay nhỏ xíu bám chặt lấy cây gậy lạnh ướt trong tuyết, vừa kéo vừa nhíu chặt mày.

Tuy sức nhỏ chẳng giúp được bao nhiêu, nhưng vẫn có thể đỡ đần chút ít. Lực kéo chủ yếu vẫn là từ Ngụy Thừa.

Đột nhiên, vật nặng trong tay nhẹ hẳn — đầu sắt buộc cuối gậy gỗ kéo bật ra khỏi hốc đất!

Hai đứa nhỏ mất đà, ngã ngửa ra phía sau.

Ngụy Thừa còn đang sững người thì Quán Quán đã reo lên vui sướng: “Oa, là Oa Tử! Nhiều Oa Tử lắm nè!”

Tim Ngụy Thừa đập thình thịch như sấm. Giờ không kịp vui mừng, hắn vội đỡ Quán Quán dậy, lật đật nhét lũ ếch vào sọt tre, ôm Quán Quán chạy thẳng xuống núi.

Suốt đường đi hắn không dám thở mạnh, bao nhiêu sức đều dồn hết vào bước chân. Tới khi đẩy cửa căn chòi tranh, Ngụy Thừa mới phát hiện mình đã toát đẫm mồ hôi.

Quán Quán mặt đỏ hồng, đôi mắt long lanh ngước lên hỏi: “Ca ca, sao mình chạy nhanh thế?”

“Không có gì đâu, chỉ là ca ca muốn về nhà nhanh chút.” — Hắn không muốn dọa đứa nhỏ, nghĩ rồi vẫn quyết định tạm thời không kể chuyện dấu chân sói kia.

Không rõ con sói ấy là đến trước hay sau, nhưng chắc chắn không phải trong lúc họ ở đó. Nếu lúc ấy thực sự chạm mặt, liệu nó có dễ dàng bỏ qua như vậy?

Nghĩ lại mà Ngụy Thừa vẫn thấy lạnh gáy, nhưng hiện tại còn có niềm vui lớn hơn chờ hắn, đâu rảnh để nghĩ nhiều.

Hắn thấy Quán Quán đang nhăn mặt, như muốn tự mình mở sọt ra xem.

Ngụy Thừa vội vàng đỡ lấy, đặt sọt sắt xuống đất. Chỉ thấy trong đó, từng con Oa Tử đang tung tăng nhảy nhót, chen chúc qua lại!

“Oa, nhiều thật đó~” — Quán Quán ngồi xổm xuống, vừa vui mừng vừa tò mò. Cậu đưa một ngón tay nhỏ ra định chạm vào thì một con Oa Tử bỗng nhảy lên, làm cậu giật mình sợ hãi, mím môi suýt khóc, vội ôm chặt chân Ngụy Thừa.

Ngụy Thừa bật cười, dỗ dành: “Đừng sợ, Oa Tử không cắn người đâu.”

“Nào, nhìn ca ca bắt nó ra thế nào nhé.”

Quán Quán rụt rè theo sau, nhưng không dám tự ý sờ loạn nữa.

Ngụy Thừa lấy một bình liễu có nắp đậy từ bốn phía, chỉ vào miệng bình: “Ca ca bắt một con bỏ vào đây, cậu xốc nhẹ cái nắp lên một góc, đừng để nó chạy mất nha.”

Quán Quán mím môi, nghiêm túc gật đầu như thể sắp làm việc gì quan trọng lắm: “Được ạ!”

Ngụy Thừa không hề sợ Oa Tử. Hắn đưa tay vào sọt, nhẹ nhàng lôi một con ếch ra, nhìn kỹ rồi reo lên: “Là mẫu Oa Tử!”

Mẫu Oa Tử đầu to, bụng tròn, nghe nói là con cái thì mới đáng tiền; con đực đầu nhỏ, bàn chân có vết đen dễ phân biệt.

Mấy điều này là hôm nọ hắn nghe lỏm được từ miệng của Cẩu Tam Thạch.

Trong thôn ít ai bắt được Oa Tử, nên chỉ mấy kẻ hay ra phố lớn như Cẩu Tam Thạch mới biết mấy đặc điểm này.

Công Oa Tử chỉ đáng giá tám mươi văn một con, nhưng mẫu Oa Tử thì có thể lên tới hai trăm văn!

Ngụy Thừa phấn khởi không thôi, giơ con ếch lên khoe: “Quán Quán, nhìn này, đây là mẫu Oa Tử!”

Quán Quán chun mũi, né sang một bên: “Xấu quá à.”

“Xấu hả?”

Ngụy Thừa tiếp tục mò trong sọt, liên tục sờ ra toàn công Oa Tử. Hắn cười nói: “Chỉ một con mẫu Oa Tử là có thể mua cho cậu thật nhiều thật nhiều Địa Đậu rồi!”

Mắt Quán Quán sáng rỡ: “Thật nhiều hả? Nhiều lắm luôn hả?”

Ngụy Thừa cũng cười: “Từ giờ đến mùa xuân, mỗi ngày cậu đều có thể ăn hai cái.”

“Vậy cũng được, không xấu nữa.” — Quán Quán dùng ngón tay chọc chọc vào sọt liễu, thì thầm: “Đẹp, rất đẹp luôn đó.”

Ngụy Thừa bật cười: “Cậu nha…”

Sọt đầy ắp Oa Tử, trong đó có khoảng mười con mẫu dài mập bóng loáng, còn lại là ba mươi sáu con công nhỏ hơn nhưng cũng không tệ.

Ngụy Thừa bắt đầu đếm, nhưng đếm tới đếm lui mãi vẫn chưa ra kết quả, phải cân nhắc thật lâu mới dám mở miệng.

Hai đứa nhỏ ngồi xổm bên sọt, Ngụy Thừa lúng túng nói: “Một con mẫu Oa Tử là hai trăm văn, vậy mười con là…”

Quán Quán ôm tay áo, ánh mắt mong chờ nhìn ca ca.

Ngụy Thừa hơi đỏ mặt, khụ một tiếng: “Đừng vội, ca ca đang tính lại cho cẩn thận đây…”

Quán Quán gật đầu như gà mổ thóc, đôi mắt cậu bé sáng long lanh.

“Một con mẫu Oa Tử... mười con.” Ngụy Thừa lẩm bẩm tính nhẩm trên đầu ngón tay, lột mãi mới xong, thử đếm lại: “Một con hai trăm văn, hai con bốn trăm văn, ba con sáu trăm... Mười con chính là... hai ngàn văn!”

Ngụy Thừa đột nhiên reo lên, ánh mắt đầy rạo rực: “Quán Quán, chúng ta phát tài rồi!”

“Hai... hai ngàn văn có thể mua thật nhiều Địa Đậu nha.” Quán Quán chỉ quan tâm tới chuyện đó.

“Còn nhiều hơn trước đây nhiều lắm, có thể ăn từ đầu xuân tới lúc lá rụng đầy sân.”

Quán Quán hớn hở nhảy nhót: “Tốt quá, tốt quá! Thật nhiều đậu đậu, thật nhiều đậu đậu!”

Nhưng nghĩ đến chuyện tính toán tiền công của Oa Tử, Ngụy Thừa thật sự không biết bắt đầu từ đâu. Hắn nghĩ nghĩ, rồi vẫn quyết định thôi, nói: “Quán Quán, chúng ta đi tìm mạc a thúc hỏi thử.”

Sáng nay Ngụy Thừa nướng dư một cái Địa Đậu với hai củ khoai ngào ngạt, ăn xong, hai đứa nhỏ khóa cửa cẩn thận, chạy xuống chân núi tới nhà thảo lang trung.

Giờ này nhà thảo lang trung cũng vừa mới dậy, Mạc phu lang ra mở cửa thấy hai đứa thì sững lại: “Tiểu tử Thừa, ngươi tới rồi à.” Rồi nhìn đầu hắn: “Lại đến đổi thuốc sao?”

Ngụy Thừa bị nhắc mới nhớ ra chuyện này, gật gật đầu.

Mạc phu lang liền cho hai đứa vào nhà, vừa đi vừa xoa khuôn mặt nhỏ của Quán Quán: “Tiểu oa nhi này mấy ngày không gặp lại thêm phần khôi ngô, mặt trắng như tuyết, lông mày rõ nét, không biết còn tưởng là một ca nhi đấy.”

Quán Quán không ghét Mạc phu lang, bị xoa mặt cũng chỉ thẹn thùng rụt cổ lại, ngoan ngoãn đứng yên.

Thảo lang trung buông chén thuốc xuống, kiểm tra vết thương cho Ngụy Thừa, gật gù: “Khá hơn nhiều rồi, lần này bôi thuốc xong là khỏi hẳn.”

Ngụy Thừa ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn lang trung thúc.”

Khi thấy thảo lang trung chuẩn bị bọc thuốc bột lại cho mình mang về, Ngụy Thừa bỗng ngập ngừng: “Lang trung thúc, ta có chuyện muốn hỏi.”

“Cứ hỏi.” Thảo lang trung vừa run nhẹ thuốc bột, vừa nói.

“Nếu một món đồ giá tám mươi văn, mà có tổng cộng ba mươi sáu món, vậy thì... tổng cộng bao nhiêu tiền ạ?”

Thảo lang trung không nghi ngờ gì, lập tức đáp: “Tổng cộng hai ngàn tám trăm tám mươi văn, tức là hai lượng bạc, lẻ tám trăm tám mươi văn.”

“Làm sao lại hỏi mấy chuyện này?” Thảo lang trung không đoán ra được ý hắn. Nếu là người khác hỏi có khi còn đoán được chút gì, nhưng Ngụy Thừa hỏi thì ông chỉ cười: “Muốn học tính toán hả? Sau này định làm ăn buôn bán à?”

Hai lượng tám trăm tám mươi văn! Cộng thêm mẫu Oa Tử hai ngàn văn, là bốn lượng tám trăm tám mươi văn—gần năm lượng bạc! Năm lượng bạc đó! Quả không hổ là hoàng kim tử!

Nếu tiết kiệm thêm một chút, còn có thể mua được một mẫu ruộng. Nếu có ruộng rồi thì hắn và Quán Quán sẽ không còn phải lo đói khát nữa. Nhưng mà, số bạc này không thể giữ lại mua ruộng được—phải may áo bông cho Quán Quán, mua đồ ăn ngon cho Quán Quán, phải sắm ít đồ dùng trong nhà, rồi còn Tết nữa... Dù sao cũng phải mua chút hàng tết.

Ngụy Thừa khựng lại trong giây lát, cố nén kích động: “Đúng vậy, lang trung thúc. Con... con muốn học tính toán. Sau này nếu đi lên núi nhặt củi đem bán, sẽ không bị người ta lừa nữa.”

Thảo lang trung trầm ngâm chốc lát, rồi nói: “Vậy khi nào rảnh thì tới đây, ta dạy ngươi chút đỉnh.”

Ngụy Thừa cảm kích vô cùng, cúi đầu liên tục: “Cảm ơn lang trung thúc, con nhất định sẽ theo thúc học cho thật giỏi.”

“Chuyện tính toán đơn giản thôi, ngươi lại nhanh nhẹn, học một chút là biết.” Thảo lang trung xoay người cất thuốc.

Ngụy Thừa cúi đầu, bàn tay siết chặt.

Hắn cảm thấy hơi áy náy với lang trung thúc. Dù biết lang trung thúc và Mạc phu lang đều là người tốt, nhưng theo bản năng, hắn vẫn giấu chuyện mình tìm được hoàng kim tử. Từ sau khi tận mắt thấy Tần thị nhẫn tâm giấu hắn khóa trường mệnh, hắn liền cảm thấy—bạc dù tốt cỡ nào, cũng có thể trở thành vật chia rẽ máu mủ. Nếu lỡ như người ngoài biết... Không phải hắn không tin hai vị thúc, chỉ là chuyện liên quan đến bạc—nói ra không bằng không nói.

Chờ khi bán xong Đồng Tử, hắn sẽ mua chút đồ ngon biếu họ để cảm tạ.

Nghĩ vậy, Ngụy Thừa cũng cảm thấy nhẹ lòng hơn. Hắn rời phòng đi tìm Quán Quán, liền thấy cậu đang ngồi xổm bên giếng nhìn một tiểu ca nhi cao hơn cậu một cái đầu đang súc miệng.

À đúng rồi, còn phải mua bột đánh răng với bàn chải nữa.

Trước đây hắn toàn dùng lá liễu hoặc cỏ ba lá theo mùa để đánh răng cho Quán Quán. Đông đến rồi, mấy thứ đó khó tìm hơn. Mấy hôm trước hắn còn phát hiện được một bụi nhỏ, nhưng bị bà cụ Phương phát hiện rồi, bà ấy lén lấy hai lần to đùng, chả còn sót lại bao nhiêu. Lúc rời Ngụy gia thì hắn cũng đã dùng hết rồi.

“Quán Quán.”

Ngụy Thừa gọi: “Về nhà thôi.”

Quán Quán đứng dậy, chạy lon ton tới bên chân hắn, vừa đi vừa uể oải ra hiệu, gương mặt vừa ấm ức vừa khó hiểu: “Hắn nói miệng hắn thơm thơm, còn miệng của ta thì không thơm.”

“Không có đâu, miệng ngươi thơm mà.”

Mỗi sáng sau bữa ăn, hắn đều lấy nước tuyết đánh răng cho Quán Quán. Tại sao không đánh trước bữa ăn ư? Vì Quán Quán vừa mở mắt là đòi ăn ngay. Xem ra thói quen này sau này phải sửa lại.

Ngụy Thừa xoa đầu tiểu hài tử, khẽ giọng nói: “Chúng ta có bạc rồi, tiểu Quán Quán, ca ca sẽ mua cho ngươi, ca ca sẽ mua cho ngươi mọi thứ.”

“Sẽ mua bột đánh răng, bàn chải, mua thứ thơm thơm cho ngươi, mua áo bông, mua Địa Đậu, mua thật nhiều đồ ngon.”

Quán Quán vừa nghe tới “Địa Đậu” liền cười tít mắt, lộ ra một hàng răng trắng tinh: “Tốt quá tốt quá! Con muốn ăn đậu đậu!”

Ngụy Thừa bật cười, dùng ngón tay điểm lên trán cậu: “Cái đầu nhỏ này chắc toàn là Địa Đậu mất rồi!”

“Không có đâu.”

Quán Quán ngẩng đầu nhìn hắn, ánh nắng sớm chiếu lên gương mặt trắng mịn của cậu, cậu cười rạng rỡ, ôm chặt lấy chân Ngụy Thừa: “Còn có ca ca. Ca ca tốt hơn cả Địa Đậu.”

Ngụy Thừa thấy lòng mình ấm áp, cúi người bế Quán Quán lên, quay về căn nhà tranh nhỏ của hai người.

.

Oa Tử được ngâm tuyết thủy một ngày, sáng hôm sau Ngụy Thừa cõng sọt, dắt Quán Quán ra cổng thôn chờ xe bò.

Trong sọt chất đầy cỏ khô, bên trên xếp nhiều củi đốt, tay còn ôm thêm một bó củi nhỏ. Hắn không có rìu nên chỉ có thể nhặt cành cây to trên núi rồi dùng cuốc chặt ra từng đoạn—xử lý được đống củi đó tốn không ít sức.

Trong thôn chỉ có hai chiếc xe bò, một của nhà lí chính, chiếc kia của ông già Trần. Con trâu nhà ông Trần tuổi đã cao, không còn cày nổi ruộng nữa, chân còn bị tật, nên ông dùng nó kéo xe lên trấn chở người trong thôn.

Một người một văn tiền, đi về là hai văn.

Ngụy Thừa dẫn Quán Quán tới thì xe đã có nhiều người ngồi, ông Trần liếc hai người một cái: “Đi không?”

Ngụy Thừa gật đầu: “Đi.”

Hắn vừa định đặt bó củi xuống để bế Quán Quán lên xe, thì nghe thấy phía sau có tiếng bà nương la lớn: “Khoan đã, khoan đã cho ta với!”

Ông Trần bĩu môi: “Không còn chỗ đâu. Mai dậy sớm mà đi!”

Ngụy Thừa đỡ cậu ngồi xuống, rồi ôm bó củi vào lòng. Hắn vừa cúi đầu thì bắt gặp người đang tiến lại gần — hóa ra là Toàn tử và mẹ của hắn.

Toàn tử liếc hắn một cái, rồi nhanh chóng liếc về phía ông lão đánh xe, vờ như không nhìn thấy gì.

“Ai da, ông Trần à, ông cũng không hỏi xem Thừa có mang theo đồng tiền hay không mà đã cho tụi tôi chen lên xe. Nếu mấy bó củi này hắn mang đi mà không bán được, chẳng phải coi như đi chuyến này vô ích rồi sao!” Mẹ Toàn tử đập ngực, thở hổn hển: “Tôi với mẹ nó đều mang theo đủ đồng tiền đấy!”

Ông lão đánh xe do dự một lúc, quay sang nhìn Ngụy Thừa.

Sắc mặt hắn không đổi, rút trong ngực ra hai đồng tiền trao cho ông lão: “Tôi chỉ còn đúng hai đồng, để về còn mua đồ.”

Về nhà còn bao nhiêu thứ phải sắm, bọn họ không thể không đi xe bò.

Chuyện bán hoàng kim tử, không thể để bất kỳ ai biết.

Ông lão đánh xe nhét đồng tiền vào áo, giơ roi lên, dùng giọng nhà quê hô to: “Đi nào!”

“Ai? Ấy ơi!”

Mẹ Toàn tử vẫn chưa chịu từ bỏ, chạy theo phía trước: “Này, chỗ này…”

“Thôi mẹ, ngày mai đi thì ngày mai đi, mẹ quên Ngụy Thừa nhặt được đứa bé kia rồi à…” Toàn tử kéo mẹ lại, cứng giọng.

Mẹ hắn giậm chân tức giận, mắng: “Toàn một lũ rắc rối! Cứ chờ xem giữa đường có lật xe không!”

Chiếc xe bò lắc lư lăn bánh, chưa đến nửa canh giờ đã đến thị trấn.

Đây là lần đầu tiên Quán Quán đến trấn trên. Nhìn dòng người tấp nập trên đường, những sạp hàng nối tiếp hai bên, con đường dài tít tắp không thấy điểm cuối, đôi mắt cậu tròn xoe vì kinh ngạc, nhưng cũng lộ vẻ sợ hãi, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy tay Ngụy Thừa, không dám buông ra dù chỉ một khắc.

“Đừng sợ, đi theo ca ca là được rồi.”

Thật ra, đây mới là lần thứ hai Ngụy Thừa đến trấn trên. Trước cảnh náo nhiệt xa hoa xa lạ này, lòng hắn cũng có chút bất an.

Nhưng hắn là ca ca, hắn không thể lùi bước trước mặt Quán Quán.

Sau lưng vẫn còn vài người trong thôn, bọn họ không thể trực tiếp đi tìm tiệm thuốc để bán hoàng kim tử, chỉ đành vừa đi dọc theo con phố vừa quan sát, học theo cách người khác rao hàng.

Đi ngang qua một đoạn phố nhỏ, nơi ấy có tiệm đang bán đồ chơi làm từ đường, sắc màu rực rỡ, heo con, khỉ con, thỏ con trông sinh động như thật; có tiệm khác bán hồ lô ngào đường, hai que tre được phủ đầy những quả sơn tra đỏ au, lớp đường bóng loáng dưới ánh nắng lấp lánh ánh kim, từ xa đã tỏa ra mùi thơm chua ngọt hấp dẫn; lại có tiệm mới vừa vớt xong bánh đường dẻo, hơi nóng còn nghi ngút, có bánh màu đỏ, vàng, trắng, phía trên rắc thêm hạt khô nhỏ vụn, không rõ là cơm gì hay loại nếp nào, nhưng mùi thơm hòa quyện giữa nếp và trái cây khô khiến cả Ngụy Thừa và Quán Quán không nỡ rời bước.

Những sạp hàng này vây quanh bởi rất nhiều người lớn lẫn trẻ con.

Ngày đó Mạc phu lang đã cho hắn hai mươi văn tiền.

Trả sáu văn cho nương Đậu Miêu, hai văn tiền xe bò, tổng cộng hết tám văn, chỉ còn lại mười hai văn.

Dù gì đi nữa, bọn họ cũng phải giữ lại hai văn để về nhà bắt xe bò.

Cho nên giờ chỉ có thể tiêu mười văn mua chút gì đó ăn cho đỡ thèm.

“Quán Quán, ngươi muốn ăn gì nào?”

Quán Quán nuốt nước miếng ừng ực, dụi dụi tay, lắc đầu: “Không ăn, không ăn, mua đậu đậu.”

Đã thèm đến mức ấy mà vẫn chỉ nghĩ tới việc mua đậu hạt?

Có lẽ trong lòng Quán Quán, đậu hạt là thứ rẻ nhất, lại dễ làm no bụng nhất.

Ngụy Thừa nhìn trái nhìn phải, cúi giọng nói với cậu: “Trước cứ chọn một món con thèm nhất đi, đợi ca ca bán được hoàng kim tử, chúng ta lại quay lại mua mấy món khác.”

“Thật ạ?” Đôi mắt Quán Quán sáng rực như sao.

“Thật.”

Cậu dùng tay nhỏ chỉ ngay vào xiên hồ lô đường: “Muốn, muốn cái này.”

“Được, ca ca mua cho.”

Ngụy Thừa trước tiên quan sát xem người ta mua bán như thế nào, rồi mới tiến đến hỏi: “Hồ lô đường bao nhiêu một xâu?”

Người bán cười tươi: “Năm văn hai xâu, ba văn một xâu.”

Ngụy Thừa do dự một chút, đưa đồng tiền ra: “Cho tôi hai xâu.”

Người bán vui vẻ nhận tiền, cười nói: “Muốn cái nào thì tự lấy nhé.”

Ngụy Thừa cúi người bế Quán Quán lên, đôi mắt cậu long lanh như đá quý, nhìn một lúc lâu rồi chỉ tay vào hai xâu lớn nhất, đặt giữa rơm rạ, rồi linh hoạt luồn tay rút ra khỏi đám hồ lô, không rớt cái nào.

Người bán hàng tròn mắt ngạc nhiên — mấy cái hồ lô to ấy hắn cố tình để ở giữa cho khó lấy, nào ngờ tiểu tử này mắt tinh tay lẹ như thế.

Nhưng rồi hắn cũng không quá để tâm, dù sao cũng là để bán, nếu không bán được thì đem về cho con mình ăn cũng chẳng sao.

Ngụy Thừa đặt Quán Quán xuống, hai người rời khỏi phố.

Hắn cầm roi, trên lưng đeo giỏ nặng, không tiện ăn gì, nên để hai xâu hồ lô cho Quán Quán giữ cả.

Thấy cậu vẫn chưa ăn, Ngụy Thừa mỉm cười hỏi: “Sao không ăn đi?”

Quán Quán nuốt nước miếng liên tục, hớn hở nói: “Phải đợi ca ca, ăn cùng nhau mới ngon.”

“Ngươi ăn thử trước đi, nếu không ngon thì chúng ta quay lại tìm người bán đổi.” Ngụy Thừa cười nói.

Cái dáng thèm thuồng của nhóc con này sắp dính vào hồ lô luôn rồi, nước miếng cũng sắp làm ướt áo hắn đến nơi, vậy mà vẫn cố đợi hắn.

Quán Quán thở phào: “Vậy… ta thử trước một miếng nha.”

Cậu nhẹ nhàng cắn một lớp đường bên ngoài, mắt sáng rực: “Ngọt!”

Rồi cắn thêm miếng sơn tra, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, đầu lưỡi không biết giấu vào đâu: “Chua quá!”

Ngụy Thừa cảm thấy nuôi Quán Quán, mỗi ngày hắn đều phải cười đến đau bụng.

Hắn nhịn cười nói: “Thử nếm xâu ca ca chọn xem sao?”

Quán Quán ngoan ngoãn làm theo, cắn một miếng, rồi bất ngờ reo lên: “Ca ca chọn là ngọt nhất!”

“Ca ca thích ăn chua.”

Ngụy Thừa mỉm cười nhìn cậu: “Quán Quán ăn ngọt.”

Quán Quán nghiêng đầu: “Thật không đó?”

“Thật.” Ngụy Thừa ráng dùng một tay rảnh rỗi xoa đầu cậu: “Ăn nhanh đi, ca ca còn phải đi bán hoàng kim tử.”

Ngụy Thừa không biết hiệu thuốc nhà ai tốt, nhưng hắn nhanh trí, dọc đường hỏi thăm đủ kiểu. Ban đầu hắn nói: “Nhà nghèo quá, phải mua thuốc cho bà nội”, rồi lại thêm: “Tiểu tử không biết mấy bó củi này có đủ mua thuốc không, sợ bị người ta đuổi ra.” Rất nhanh đã có người tốt bụng chỉ hắn tiệm thuốc nào chủ tiệm có lòng thương, tiệm nào giá thuốc rẻ, tiệm nào hay bắt nạt người nghèo…

Cuối cùng, Ngụy Thừa ghi nhớ cái tên “Tế Dân Đường”.

Sau một hồi vòng vèo hỏi đường, hắn vừa dẫn theo Quán Quán vừa ngó nghiêng như chú mèo nhỏ tìm mồi, rốt cuộc cũng tìm được tiệm thuốc đó.

Vừa bước vào đã ngửi thấy mùi thuốc bốc nồng nặc. Tiệm khá nhỏ, chỉ có vài người đang đợi khám bệnh, trên quầy có một tiểu đồng đang lẩm bẩm đọc sách.

Tiểu đồng thấy hai người bước vào, lập tức ra đón: “Hai vị cần mua thuốc hay khám bệnh ạ?”

Ngụy Thừa nhìn quanh, hạ thấp giọng: “Tôi muốn bán một thứ, không biết quý tiệm có thu không.”

Tiểu đồng ngó hắn từ đầu đến chân, rồi nói: “Là dược liệu sao? Có gì thì nói thử xem.”

“Không phải dược liệu.”

Ngụy Thừa hạ giọng thật nhỏ: “Là hoàng kim tử.”

Tiểu đồng nghe ba chữ ấy, mắt lập tức trợn tròn, vội vã liếc nhìn xung quanh rồi nói: “Theo tôi vào trong.”

Ngụy Thừa do dự một thoáng, cuối cùng vẫn nắm tay Quán Quán, theo tiểu đồng dược đường vòng vào màn trúc phía sau.

Trong gian sau, chỗ chủ vị đặt hai chiếc ghế tựa bằng gỗ bóng mượt và một chiếc bàn, hai bên còn bày bốn chiếc ghế con.

“Các ngươi ngồi trước đi.”

Lúc sau, tiểu đồng dược đường gọi: “Sư phụ, sư phụ, người mau tới đi ạ!”

Chưa đến một lát, liền nghe thấy một giọng nữ đáp lại: “Tới ngay!”

Cửa gỗ bị đẩy ra, Ngụy Thừa trông thấy một nữ tử mặc áo xám giản dị, tầm khoảng đôi mươi bước vào.

Tiểu đồng giới thiệu: “Vị này chính là thiếu chưởng quầy của Tế Dân Đường chúng ta, Chung lang trung.”

Chung lang trung liếc mắt nhìn bọn họ, ánh mắt dừng trên vết thương nơi trán của Ngụy Thừa, sau lại nhìn sang tiểu đồng, hỏi: “Hai đứa nhỏ này bị bệnh à?”

“Không phải đâu ạ.”

Tiểu đồng ghé tai nàng thì thầm mấy câu.

Đôi mắt đẹp của Chung lang trung ánh lên ý cười: “Thật sao? Mau lấy ra cho ta xem một chút.”

Ngụy Thừa liền lấy từ trong đống cỏ khô và củi ra một cái sọt liễu nặng trĩu.

Chung lang trung không chờ được liền mở ra xem, ánh mắt sáng lên: “Tỉ lệ đẹp, phẩm chất cũng rất tốt.”

Nàng liếc nhìn Ngụy Thừa một cái, lại nhìn Quán Quán nhỏ bé bên cạnh như tiểu mèo hoa, trong mắt có chút ý cười nhưng cố kìm lại, ho nhẹ một tiếng rồi hỏi: “Cha mẹ các ngươi đâu? Thứ này quý giá lắm, ta sợ các ngươi không hiểu rõ.”

Ngụy Thừa đáp: “Cha ta không tiện ra mặt.”

“Hắn nói tiếp: “Chung lang trung, chỗ người có thu không? Nếu không thì……”

“Thu, sao lại không thu được!”

Chung lang trung nói: “Một con loại 'công' tám mươi văn, một con loại 'mẫu' hai trăm văn, ngươi nghe có rõ không?”

“Rõ rồi.”

Ngụy Thừa nói: “Mười con mẫu, ba mươi sáu con công, tổng cộng bốn lượng bạc và tám trăm tám mươi văn.”

“Không tồi, còn biết tính toán nữa.”

Chung lang trung quay sang dược đồng: “Đi lấy bốn lượng chín trăm văn.”

Ngụy Thừa thoáng ngạc nhiên nhìn nàng.

Chung lang trung nói: “Ta không hỏi các ngươi bắt ở đâu, cũng không hỏi các ngươi lấy bằng cách nào. Cho thêm hai mươi văn là vì đúng lúc này thứ này rất hiếm, lại là cống phẩm vào đông cho triều đình. Nếu sau này còn có, cứ đến tìm ta, ít nhiều ta đều sẽ thu. Nếu phẩm chất tốt hơn đợt này, ta có thể trả thêm mười văn mỗi con cũng được.”

Ngụy Thừa không vội đáp ứng ngay, hắn chỉ nói: “Ta sẽ nói lại với cha ta.”

Trong lúc dược đồng đi lấy bạc, Chung lang trung lại nói với Ngụy Thừa mấy chuyện về bắt hoàng kim tử: ví như loài ếch này còn gọi là tuyết / cáp, giá trị dinh dưỡng và dược dụng cực cao, là thứ mà các quý nhân trong hoàng thành yêu thích nhất, có tác dụng kéo dài tuổi thọ và dưỡng nhan. Bắt vào mùa thu hoặc hạ thì được, nhưng ếch mùa đông trong bụng có du, càng quý hơn cả. Ếch đông lại sống trong điều kiện khắc nghiệt, bắt được rất khó. Thêm nữa, nếu gặp ếch non thì nhất định không được bắt, phải thả về suối; cũng không nên bắt quá thường xuyên, phải chú ý phương pháp...

Ra khỏi dược đường, Ngụy Thừa nắm tay Quán Quán, tay kia siết chặt bụng, lông mày chau lại như đang nhịn đau.

Kỳ thực không phải, hắn chỉ đang giả vờ bị đau bụng — bởi vì sợ bị người theo dõi.

Bốn lượng rưỡi bạc ấy được hắn giấu kỹ trong túi vải buộc quanh bụng, phần còn lại khoảng bốn trăm văn thì để lại một ít trong sọt, chia cho Quán Quán mấy đồng.

Quán Quán có chút hồi hộp, vừa nãy cậu còn hỏi năm lượng bạc là bao nhiêu. Vị Chung lang trung xinh đẹp kia cười tủm tỉm nói rằng: có thể mua cả mấy xe hồ lô ngào đường ngọt lịm.

“Bánh bao nóng đây! Nóng hôi hổi đây! Bánh bao thịt ba văn, bánh bao chay hai văn!” Bên đường có một gánh hàng nhỏ, từng chiếc bánh bao trắng mịn, béo múp xếp đầy.

Ngụy Thừa hỏi: “Quán Quán đói chưa? Có muốn ăn bánh bao không?” Hắn nhìn thấy phía trước có khá nhiều người, liền nói tiếp: “Quán Quán muốn mấy cái thì mua mấy cái, đi thôi!”

Quán Quán có hơi ngại, nhưng nhìn ánh mắt cổ vũ của ca ca, cậu vẫn dũng cảm bước tới, rướn chân lên đưa ngón tay về phía ông chủ hàng: “Cháu muốn…”

Ông chủ cười hiền hậu: “Tiểu oa nhi, muốn một cái bánh bao à?”

“Không.”

Quán Quán nói: “Muốn mười cái cơ!”

Thế là Quán Quán có tiền, thật sự mua được mười cái bánh bao! Năm cái nhân thịt, năm cái nhân chay!

Ném đi ư? Không bao giờ cậu nỡ ném!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play