Sau khi vượt qua đoạn Gấu Đen lĩnh đầy hiểm trở mà không có kinh hoàng gì lớn, tiêu cục lại tiếp tục lộ trình men theo đường núi hiểm trở thêm mấy ngày, rốt cuộc trước lúc trời tối, theo lời đại sư huynh, chỉ cần đi thêm mười mấy dặm nữa, liền có thể đến nơi nghỉ ngơi duy nhất của chuyến hành trình này — một khách điếm có cửa hàng đàng hoàng, có thể nghỉ lại hai ngày, hảo sinh chỉnh đốn.
Tiêu sư nhóm đã sớm quen thuộc, nhưng vị thiếu chủ bụng phệ của Lương thôn trang thì cao hứng đến suýt chút nữa khóc thành tiếng. Trong đoàn người, chỉ có vị thiếu chủ nhân này là thảm hại nhất, mấy ngày màn trời chiếu đất, bao nhiêu khổ ải từ nhỏ đến lớn chưa từng nếm, đều một lần nếm đủ.
Ngụy Du xốc rèm xe, nhảy vào trong xe ngựa, nói:
“Ca ca! Đại sư huynh nói, phía trước chờ đến lúc trời tối là tới được khách điếm rồi!”
“Sữa dê nấu canh không cần đuổi cũng đuổi kịp đoàn xe, đừng chơi ngoài đó.”
Ngụy Thừa nắm lấy tay nhỏ lạnh lẽo của Quán Quán, ánh mắt vẫn còn dừng trên sách vở đặt trên đầu gối, giọng nói không rời dòng đọc:
“Tới khách điếm rồi, bảo người mang đến hai thùng nước ấm, huynh đệ chúng ta cũng nên hảo hảo tẩy rửa một phen.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT