Tiếng thét chói tai của Trì Điềm làm mọi người tỉnh lại.
Mộc Từ bỗng nhiên nhổm người dậy, toàn thân đều là mồ hôi lạnh, kinh sợ vẫn chưa lui, khiến cho cậu chưa thể phản ứng kịp đang xảy ra chuyện gì, chỉ là mờ mịt nhìn vào trong khoảng tối, ngược lại thì Lạc Gia Bình nằm gần cửa đã bật người dậy, "Ba" một tiếng mở đèn sáng trong phòng, lập tức trong phòng được bao trùm bởi ánh sáng đèn điện.
Lạc Gia Bình đang mang tâm thế cá chết lưới rách, nhưng khi bật đèn lại không thấy hình bóng con búp bê trẻ em kia đâu nữa, nhất thời thở phào một hơi, vui mừng mà lẩm nhẩm "Hóa ra chỉ là nằm mơ"
Anh Mao ngủ trên sàn nhà chưa hiểu chuyện gì, thấy đèn sáng trưng thì bất mãn kêu to "Buổi tối mà nháo cái gì? Muốn ăn đấm không!"
Thanh niên đội mũ trùm thì lại càng kéo mũ đè xuống, che khuất mặt, nên mọi người đều không thấy được trên mặt của hắn chỉ toàn là mồ hôi lạnh, hắn hoảng sợ mà nhìn Lạc Gia Bình đang đứng mở đèn, giống như còn chưa lấy lại tỉnh táo, chần chờ hỏi  "Cậu... Cậu cũng gặp ác mộng sao?"
Người vừa trở lại sinh hoạt bình thường sau nhiều năm điều trị ở bệnh viện là La Vĩnh Niên là có phản ứng mạnh nhất, hiện tại cậu ta chỉ đang thở dốc, không thể nói thành lời
"Vậy..." Lạc Gia Bình lúc này mới chú ý tới thần sắc khác thường của Mộc Từ, cậu ta mới chợt phát hiện tất cả những gì trải qua không chỉ là cơn ác mộng của riêng mình cậu, tay chân dần trở nên lạnh lẽo, hàm răng không ngừng được mà run lên, nhìn qua giống cười nhưng không phải cười, nhưng cũng không giống như khóc, lắp bắp nói, "Mấy người... Không... Không phải như tôi nghĩ đâu đúng không?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play