◎Làm ông chủ thảnh thơi ghê◎

"Ông lão này đang rèn luyện thân thể sao?" Bồ Nhuế nhìn ông lão kia kéo năm cỗ xe ngựa chậm rãi đi đến, trong xe ngựa đều chở đầy sách.

"Ai da, rèn luyện thân thể gì chứ, ta đây là học phú ngũ xa." Ông lão đẩy kính lão lên trán, kết hợp với giọng nói khàn khàn già nua, thế mà lại đặc biệt sành điệu.

(Học phú ngũ xa là một thành ngữ trong tiếng Trung, có nghĩa là một người học vấn uyên bác, kiến thức sâu rộng như chất đầy năm xe sách.)

"Học phú ngũ xa... khá thực tế đấy." Bồ Nhuế cười.

Ông lão phất tay một cái, năm cỗ xe ngựa lập tức thu nhỏ, biến thành năm cuốn sách, trang sách mở ra như cánh bướm bay lượn lên xuống, theo sau ông ấy.

"Trước đây nghe nói Lê Đốc trưởng sẽ tìm một con người đặc biệt để cùng mở cửa hàng, quả nhiên là đặc biệt thật, có thể nhìn thấy yêu quái mà chẳng hề sợ hãi." Ông lão vừa đỡ cuốn sách đang mở trên đầu, vừa giơ ngón cái lên.

"Quen rồi thì ổn thôi." Bồ Nhuế từ nhỏ đến lớn đã gặp nhiều yêu quái còn hơn cả số gạo đã ăn, sớm đã chai... không, đã quen rồi. “Cháu tên là Bồ Nhuế, còn ngài?”

"Ta à, Quyển Tam Gia." Ông lão tự giới thiệu, “Bất kể ở đâu, ta đều là lão Quyển Vương, cuốn trời cuốn đất cuốn tất cả, nên gọi là Quyển Tam Gia.”

"Sao không gọi là Quyển Đại Gia, Quyển Vương cam tâm xếp hạng thứ ba sao?" Bồ Nhuế nhịn cười, cái tên Quyển Đại Gia nghe hơi buồn cười.

"Không không không, Quyển Tam Gia là đồng âm với "cuốn đến canh ba"." Ông lão nghiêm túc giải thích, Bồ Nhuế "ừm ừm" mà cười gật đầu.

Chơi chữ không bao giờ lỗi thời!

Quyển Tam Gia đứng ngoài cửa hàng nhìn giá các món ăn, một tấm bảng ghi giá món mới từ từ xuất hiện trước mắt ông ấy.

Tấm bảng mới xuất hiện bên ngoài đình viết "Trứng gà da hổ, 3 tệ một quả", đồng thời, Lê Mộ Trản vừa mở vung nồi, một mùi thơm đậm đà từ trong nồi bay ra.

Quyển Tam Gia nhìn theo mùi thơm, những quả trứng gà tròn trịa chất thành núi trong nồi.

Trứng gà luộc chín được chiên trong dầu nóng vừa phải, bề mặt trở nên vàng óng và nhăn nheo, trông như đậu phụ chiên. Bề mặt trứng chiên được khía những đường nhỏ, hầm nhỏ lửa trong nước sốt, rồi lại đun lửa to để xốt sánh lại, nhuốm màu hổ phách quyến rũ.

Lê Mộ Trản cắt ít hành lá rắc lên trên, màu xanh biếc của hành lá làm tăng thêm sắc tươi mới cho trứng gà da hổ, càng khiến người ta muốn mở rộng miệng ra.

"Tôi ăn món này đi, lấy ba quả trứng gà da hổ." Quyển Tam Gia nuốt nước bọt, khi móc tiền từ trong túi ra, dừng lại một chút.

"Lúc nãy tôi nghe mấy con chó Shiba ngốc nghếch nói, ở đây có thể dùng thẻ gỗ dị năng đổi lấy khói lửa nhân gian của Khê Xuyên giới?" Quyển Tam Gia hỏi.

"Đúng vậy." Lê Mộ Trản gật đầu, dùng muôi cẩn thận vớt trứng ra bát, không làm văng một giọt nước sốt nào.

"Tôi cũng muốn đổi." Quyển Tam Gia cũng lấy ra một miếng thẻ gỗ, đưa cho Lê Mộ Trản.

"Được, nhưng phải đợi một thời gian, hiện tại tỷ lệ rơi khói lửa nhân gian vẫn còn khá thấp." Lê Mộ Trản lấy một cái thìa nhỏ úp vào mép bát, đưa bát cho ông ấy.

"Không sao, tôi có thể đợi." Quyển Tam Gia vừa nói, sự chú ý đã hoàn toàn tập trung vào trứng gà da hổ rồi.

Quyển Tam Gia ngồi xuống một chỗ, dùng thìa múc một quả trứng, quả trứng trong thìa hơi rung động, làn hơi nóng mỏng manh tỏa ra.

Ông ấy cắn một miếng, bề mặt nâu sẫm nhăn nheo pha trộn nhiều nước sốt mặn thơm, mềm mại và đậm đà đặc biệt, nhai có chút vị cháy cạnh của trứng chiên, nhưng nhiều hơn là mùi thơm nồng đậm của nước sốt.

Trong quá trình hầm nhỏ lửa, nước sốt đã thấm dần vào trong trứng, cắn qua lớp ngoài, lòng trắng đã được nhuộm thành màu nâu chuyển sắc.

Càng gần vết khía trên bề mặt trứng màu càng đậm, càng vào trong màu càng nhạt, cắn dần vào trong, có thể nếm ra được hương vị dần dần chuyển từ nước sốt đậm đà, sang hương vị protein nguyên bản nhất của lòng trắng trứng.

"Có phải vì bỏ thêm nước sốt? Quả trứng gà này thế mà lại có vị như thịt!" Quyển Tam Gia thốt lên kinh ngạc, lại cắn một miếng lớn, từ từ thưởng thức trong miệng.

Lòng đỏ mịn màng, có chút thô ráp khi chạm vào, khẽ đảo trên đầu lưỡi, nó liền tan chảy.

“Chế biến như thế này, ngon hơn trứng luộc nhiều!”

Ăn xong một quả trứng gà da hổ, Quyển Tam Gia vẫn còn lưu luyến mυ"ŧ đũa, lại gắp vài sợi hành lá bỏ vào miệng, vị rau tươi mát hòa tan vị nước sốt hơi đậm trong miệng, một đậm một nhạt rất là hợp nhau.

Quyển Tam Gia ban đầu còn giữ hình tượng, ăn từng miếng nhỏ, nhưng sau khi ăn xong quả trứng đầu tiên, ông ấy đã hoàn toàn buông thả, ăn những miếng to, ăn đến nỗi mép dính đầy nước sốt màu nâu, những trang sách trên đầu đều bay lên.

Bồ Nhuế khoanh tay sau đầu, nằm trên ghế đắp chăn nhỏ nghe nhạc, ánh mắt bị cách ăn như sói đói hổ vồ của Quyển Tam Gia thu hút.

Rất tự nhiên, cô chuyển ánh mắt về phía nồi trứng gà da hổ đang bốc hơi nghi ngút kia.

Lê Mộ Trản vốn định đậy vung nồi lại, bắt được ánh mắt của Bồ Nhuế, động tác của anh dừng lại.

“Phần hamburger cua nghiền trứng chiên của cô đã làm xong rồi, có muốn nếm thử thêm trứng gà da hổ này không?”

"Được! Cho thêm một quả trứng gà nữa~" Bồ Nhuế rút dây tai nghe, cầm đĩa đưa cho Lê Mộ Trản.

Lê Mộ Trản thấy người lười biếng trước mắt này bỗng nhiên tràn đầy sinh khí, sau khi ngẩn người liền cong cong khóe mắt, đáy mắt mang ba phần ý cười, nhận lấy đĩa.

Khi Bồ Nhuế nhận lại đĩa, trên đĩa sứ trắng tinh đã thêm một chiếc hamburger thơm phức, cùng với một quả trứng gà da hổ tròn trịa, dù bề mặt trứng đều nhăn nheo, cũng không ngăn được chúng lăn qua lăn lại trong đĩa.

"Không được nghịch ngợm." Bồ Nhuế dặn dò quả trứng, rồi đặt đĩa xuống, cầm đôi đũa gắp trứng ăn.

Lớp vỏ nhăn nheo bên ngoài của trứng thật sự có màu như da hổ, nhai lại có cảm giác như váng đậu chiên, xốp mềm, mang chút dai dai như da đậu.

Cắn một miếng, vài sợi nước sốt bị ép ra, rơi trên đầu lưỡi, khiến người ta ăn đặc biệt thỏa mãn.

Phần bên trong của trứng gà có vị thanh nhẹ tự nhiên, dưới tác dụng đường phèn, mang theo chút hương thơm thoang thoảng của cam. Khi nhai kỹ quả trứng gà, hương vị tinh tế lan tỏa, thật sự ngon miệng, giống như đang thưởng thức thịt.

"Hương vị quả thật không tồi, làm một quả trứng mà cần nhiều công phu như vậy, Lê Đốc trường ở dị giới có phải còn kiêm nhiệm đầu bếp của nhà hàng nổi danh nào không?" Bồ Nhuế vừa khen ngợi, vừa cắn một miếng hamburger cua nghiền trứng chiên.

Vỏ hamburger mềm xốp, vừa cắn đã lõm xuống, môi răng cảm nhận được mùi nướng thơm giòn của bánh mì, nhưng đầu lưỡi lại chạm đến phần cua nghiền trứng chiên đầu tiên.

Sợi cua mềm mại nhẹ nhàng, trứng chiên mềm vừa thơm vừa mướt, nhai cùng với nhau, đầu lưỡi cảm nhận được hương vị thanh đạm kéo dài.

"Quá khen rồi, nấu ăn coi như là sở thích thôi." Lê Mộ Trản nghe lời khen liền khẽ mỉm cười, vô thức nghiêng đầu, vài sợi tóc cũng theo động tác của anh nghiêng theo, “Một bảo vệ biết nấu ăn, cũng khá ngầu đấy.”

"Lại nghe ra chút rock and roll nữa, đúng là lão Punk rồi." Bồ Nhuế cười ha hả.

(Lão Punk: thường ám chỉ những người thuộc phong cách hoặc văn hóa Punk đã lớn tuổi hoặc đã trải qua nhiều năm trong cộng đồng Punk.)

"Cũng có chút đấy." Lê Mộ Trản gật đầu khẳng định, ý cười trong mắt thâm thuý hơn vài phần.

“À phải rồi, cái này cũng cho cô này.”

Lê Mộ Trản đưa cho Bồ Nhuế tấm thẻ gỗ mà trước đó Quyển Tam Gia đã đưa cho anh, một mặt của tấm thẻ vẫn khắc chữ "dị giới", mặt kia khắc hình mũ cử nhân, còn có mấy chữ "Thuật học tập lượng tử".

"Thuật học tập lượng tử là..." Bồ Nhuế cảm thấy chiều không gian này đã được nâng cao.

"Cô có biết đọc sách tốc độ dao động lượng tử không?" Quyển Tam Gia ăn no uống đủ, lấy cây bút từ sau tai ra, dùng hai ngón tay xoay xoay cây bút, “Hình như rất nhiều người ở Khê Xuyên giới đều biết cái này.”

Bồ Nhuế nhớ đến một video, một số người như múc nước trên sách vài cái rồi đổ lên đầu mình, sau đó lật qua lật lại trang sách trên đầu mình.

Hồi đại học trước kỳ thi cuối kỳ, cô thường hay làm vậy, tuy chỉ là một cách an ủi tâm lý, giả vờ như đã học được kiến thức rồi.

"Biết chứ!" Mắt Bồ Nhuế sáng lên, không lẽ phương pháp này thật sự tồn tại?

"Thuật học tập lượng tử cũng gần giống vậy thôi." Quyển Tam Gia thấy cô đã hiểu, gật đầu khẳng định.

-

Sau nửa đêm không có ai đến, Bồ Nhuế đóng cửa sổ trượt lại, trong đình đặc biệt ấm áp, thêm cả chăn nhỏ và ghế nằm đều mềm mại thoải mái, Bồ Nhuế nhanh chóng ngủ thϊếp đi.

Khi tỉnh dậy lau nước miếng, vừa đúng 6h50 sáng.

"Chào buổi sáng, chuẩn bị tan ca rồi." Bồ Nhuế ngước mắt nhìn lên mới phát hiện, đôi mắt anh là màu nâu sẫm, dưới ánh sáng sáng sớm trong như hổ phách, khoé mắt đuôi lông mày tràn đầy ý cười dịu dàng.

"Ừm, ừm, tan ca." Bồ Nhuế vốn còn đang mơ màng, nghe đến hai chữ "tan ca", liền tỉnh táo hẳn.

Bồ Nhuế đứng dậy, hướng về phía ánh nắng ban mai chiếu xiên vào đình, duỗi người vươn vai thật mạnh, rồi nhìn lại số tiền kiếm được trong đêm qua.

Trong tài khoản nhiều thêm hơn 400 tệ, tương đương với tiền công bốn ngày đi làm thuê trước đây của cô.

Làm ông chủ thật sướиɠ quá!

Khóe miệng Bồ Nhuế không kìm được cong lên.

Than đã tắt từ lâu, Bồ Nhuế mới phát hiện tấm thẻ gỗ đó cháy gần cả đêm, vậy mà chỉ cháy một vòng nhỏ, quả thực còn bền hơn cả than.

Thời gian nhanh chóng đến 7h sáng, Bồ Nhuế vẫy tay chào tạm biệt Lê Mộ Trản: “Tôi đi đây, tạm biệt.”

Lê Mộ Trản cười gật đầu đáp lại.

Vừa ra khỏi đình, Bồ Nhuế phát hiện bức tường gạch cuối hẻm lại trở nên đặc lại rồi, con hẻm dị giới mà hôm qua cô nhìn thấy dường như chưa từng tồn tại.

Bồ Nhuế lại lui về đình nhỏ, tường bên trong đình vẫn còn nửa trong suốt.

Lê Mộ Trản nhìn cô, dường như biết cô muốn hỏi gì: “Tường bên trong đình luôn nửa trong suốt, nhưng ngoài cô ra, con người Khê Xuyên nhìn thấy vẫn là tường đặc, không thể nhìn thấy bên này.”

"Hiểu rồi." Bồ Nhuế gật đầu, lại vẫy tay chào tạm biệt anh, “Lần này thật sự đi đây.”

Bồ Nhuế về đến nhà, tắm rửa xong ngã đầu ngủ luôn, khi tỉnh dậy đã là 4h chiều.

Cô vốn tưởng đảo lộn ngày đêm sẽ rất khó chịu, không ngờ ngủ đủ giấc, thức dậy vẫn khá sảng khoái.

4h chiều ánh nắng vừa phải, độ ấm dễ chịu, chiếu xiên từ ngoài cửa sổ vào.

Bồ Nhuế tựa cửa sổ, thấy dưới lầu chỉ có vài người qua lại, mấy bà lão ngồi bên đường phơi nắng, vài đứa trẻ đuổi nhau nô đùa, trong lòng cô chợt dâng lên cảm giác nhàn nhã.

Bình thường giờ này, cô đều ở trong bếp nấu ăn đầy khói dầu, tay đảo chảo đến mỏi nhừ, chân cũng đứng đau, còn phải nghe ông chủ mắng.

Hơn nữa sáng sớm trời chưa sáng đã đi làm, mãi đến tối mịt mới tan ca, Bồ Nhuế đã không nhớ nổi lần cuối ngắm hoàng hôn là khi nào.

Bây giờ thật là sảng khoái!

Bồ Nhuế vô thức mỉm cười, chậm rãi đánh răng, nhìn mặt trời tỏa ánh sáng dịu dàng, nhuộm cả vùng chân trời một màu quýt.

Sau khi tắm rửa xong, cô tự làm một tô mì trứng cà chua, trong ánh hoàng hôn húp sạch cả tô mì, vô cùng mãn nguyện.

Sau khi ăn no, Bồ Nhuế chơi vài ván game, thấy gần đến giờ rồi, nghêu ngao hát đi đến quán ăn đêm "Một nửa".

-

9h tối, Bồ Nhuế đúng giờ đến quán ăn đêm, bức tường gạch cuối hẻm lại trở nên trong suốt.

Điều khiến cô ngạc nhiên và run rẩy là trước cửa vây quanh một, hai chục người đàn ông, trông như kéo bè kéo lũ đến đánh nhau vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play