CHƯƠNG 9: MẠT THẾ SẮP ĐẾN RỒI! 
 

Sau khi nói với Dương Thu Lan nhưng bị ngó lơ, cô nảy ra ý định tự đi làm thêm kiếm tiền chữa bệnh.

Nhưng sau đó Dương Thu Lan phát hiện ra túi tiền nhỏ của Nhan Ly, mà chuyện đời thật trùng hợp.

Hôm trước là sinh nhật của Dương Thanh Y, mọi người đều đến nhà cậu chúc mừng sinh nhật cho Dương Thanh Y.

Hôm sau Dương Thu Lan khoe khoang trước mặt các bậc trưởng bối rằng Nhan Ly biết kiếm tiền.

Mà... em họ Dương Thanh Y phát hiện tiền mừng tuổi của mình bị mất.

Số tiền bị mất vừa vặn là số tiền trong túi nhựa của Nhan Ly.

Không nhiều không ít.

Ngày hôm đó, dù Nhan Ly có giải thích thế nào, Dương Thu Lan vẫn không ngừng mắng chửi và quất vào người cô bằng dây thắt lưng.

Hai chiếc thắt lưng đứt đoạn, đổi lại một mảng da ở bắp chân Nhan Ly bị đánh nát.

Đến tận bây giờ, trên bắp chân Nhan Ly vẫn còn sẹo.

Sau đó, cô được ông nội đón đi, những ngày nghỉ hè còn lại cô sống ở nhà ông nội dưới quê. Cùng cha sống những ngày tháng êm đềm.

Trước khi có cháu trai mới, ông bà nội đối xử với cô cũng tạm được. Ít nhất chưa bao giờ để cô bị đói.

Nhưng sau đó, người phụ nữ kia mang thai, là con trai.

Gia đình ông nội vui mừng khôn xiết, gặp ai cũng tươi cười hớn hở, thông báo với mọi người rằng nhà họ Nhan đã có người nối dõi.

Cũng từ đó, ông bà nội bắt đầu thờ ơ với Nhan Ly, không còn chủ động quan tâm đến cô, cũng không còn để ý xem dạ dày cô còn đau hay không nữa…

Vì vậy, Nhan Ly từ rất sớm đã phát hiện ra một hiện tượng thú vị.

Tình yêu trên thế gian này, thực ra đều có hạn sử dụng.

Một khi hết hạn, tình yêu sẽ hết hạn.

Chỉ là hạn sử dụng dành cho Nhan Ly, quá ngắn, quá ngắn…

Khi học đại học, có một người bạn cùng phòng đã tặng cô mấy tuýp kem trị sẹo. Nghe nói là hàng nhập khẩu từ nước ngoài.

Dù sao Nhan Ly cũng là một cô gái nhỏ, cũng ở độ tuổi yêu cái đẹp, thích chưng diện. Vết sẹo rõ ràng trên chân khiến cô không tiện mặc váy.

Vì vậy, lúc đó Nhan Ly đã làm theo hướng dẫn sử dụng, mỗi ngày đều bôi kem trị sẹo một cách cẩn thận.

Mỗi ngày ba lần, ngày qua ngày, không bao giờ lơ là.

Nhưng cho đến khi dùng hết kem, vết sẹo trên bắp chân cô vẫn không biến mất.

Vẫn chói mắt như vậy.

Cũng chính lúc này, Nhan Ly mới hiểu ra một điều.

Trên đời này không phải vết sẹo nào cũng có thể biến mất, dù thuốc có đắt đến đâu cũng vô dụng.

Vết thương đã hình thành, dù sau này có bù đắp thế nào, có chữa trị thế nào, vẫn luôn tồn tại, vẫn luôn không thể che giấu con đường và ký ức khi nó đến.

"Alo." Nhan Ly đưa điện thoại lên tai.

"Tiểu Ly à, con với mẹ con làm sao vậy? Mẹ con gọi điện đến tận chỗ bố rồi đây này." Giọng Nhan Trấn Giang đầy vẻ không vui.

Ông nói: "Con đừng giận dỗi với mẹ, cũng đừng bỏ nhà đi, bố không có phòng trống, không ở được đâu."

Nói một tràng dài, thật ra vẫn là lo cô sẽ chạy đến tìm ông.

Nhan Ly cười tự giễu, bố cô ghét bỏ cô, thứ của nợ này. Cũng sợ vì sự tồn tại của cô mà người phụ nữ kia sẽ tức giận.

"Tiểu Ly, con cũng không còn nhỏ nữa, đừng suốt ngày cãi nhau với mẹ..."

Nhan Trấn Giang còn chưa nói hết, đã bị Nhan Ly cắt ngang.

"Bố yên tâm, con sẽ không đến tìm bố đâu." Nhan Ly cười nhẹ, "Con không phải loại người không biết điều, biết rõ bố không thích đứa con gái này là con, mà còn mặt dày mày dạn xông tới, con không làm được."

Đầu dây bên kia đột nhiên im lặng, Nhan Trấn Giang lúng túng, nhất thời không biết phải nói gì.

Hai cha con đều không ai lên tiếng trước, không khí nhất thời rơi vào tĩnh lặng như nước chết, thời gian dường như ngưng đọng vào lúc này, không trôi đi nữa.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play