Người đang đi về phía cô đúng là em họ Dương Thanh Y.
Dương Thanh Y vừa đến đã nắm lấy tay Nhan Ly, đôi mắt nhìn chằm chằm vào chiếc vòng ngọc trên cổ tay cô.
“Chị họ, trùng hợp quá, chị cũng đi dạo phố sao?” Dương Thanh Y cười nói, đôi mắt không khống chế được liếc ngang liếc dọc, “Chị mua gì vậy? Cho em xem với.”
Nói xong, không đợi Nhan Ly phản ứng, đã trực tiếp lục túi sách của cô.
Phát hiện bên trong đều là sách, Dương Thanh Y lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi phát hiện Nhan Ly cố ý tránh mặt người nhà, Dương Thanh Y bắt đầu nghi ngờ một chuyện.
Cô ta đoán, nếu mình có thể trọng sinh trở về, vậy chị họ Nhan Ly có phải cũng sẽ trọng sinh?
Là người trọng sinh, biết trước tương lai, biết mọi chuyện sẽ xảy ra, có thể chiếm tiên cơ. Đây coi như là ngón tay vàng của cô ta.
Hậu kỳ mạt thế, Dương Thanh Y hâm mộ ghen tị với chị họ Nhan Ly đến chết.
Nhan Ly từ nhỏ đã không bằng cô ta, sao có thể sống tốt hơn cô ta trong mạt thế?
Điểm này khiến Dương Thanh Y hoàn toàn không thể chấp nhận, cô ta không thể chấp nhận một người luôn bị mình đè bẹp, lại vượt qua mình.
Vì vậy, sau khi phát hiện chuyện trọng sinh, Dương Thanh Y cảm thấy đây đúng là ông trời cũng không thể chấp nhận được.
Ông trời cũng không quen nhìn Nhan Ly sống tốt hơn cô ta, vì vậy mới cho cô ta cơ hội làm lại từ đầu.
Chết đi sống lại, chuyện như vậy dù thế nào cũng cực kỳ khó tin.
Có một ắt sẽ có hai, cô ta vốn còn lo lắng chị họ Nhan Ly cũng là người trọng sinh. Bây giờ xem ra, là cô ta nghĩ nhiều rồi.
Một người đã từng trải qua cuộc sống mạt thế, khi trở lại dưới ánh mặt trời ấm áp tuyệt đối sẽ không tiêu tiền mua những cuốn sách vớ vẩn kia.
Có thể biết trước tương lai, đương nhiên phải nhanh chóng chuẩn bị những vật tư và công cụ có thể dùng đến sau khi mạt thế tới.
Hơn nữa, nếu Nhan Ly thật sự là người trọng sinh, cô chắc chắn cũng biết tầm quan trọng của chiếc vòng gỗ.
Nhưng hôm đó khi chọn vòng, chiếc vòng gỗ bị cô ta chọn trước, Nhan Ly cũng không có phản ứng gì quá lớn.
Sau một hồi suy nghĩ, trái tim Dương Thanh Y cũng hoàn toàn yên tâm.
“Chị, chiếc vòng ngọc này hình như không hợp với da của chị, chúng ta đến tiệm ngọc dạo đi, em mua cho chị cái khác.” Dương Thanh Y đề nghị.
Tính toán nhỏ nhặt của cô ta rất tốt.
Cá và tay gấu đều muốn.
Mặt trời trên đỉnh đầu tỏa ra ánh sáng chói chang, trong không khí đều nóng bức, gió thổi qua dường như có thể làm bốc hơi người ta.
Nhan Ly nhìn thấy má Dương Thanh Y ửng đỏ, rõ ràng là bị nóng không nhẹ.
Cô lắc đầu, “Không cần, chị rất thích cái này.”
Nói xong, Nhan Ly không quay đầu lại, trực tiếp rời đi.
Dương Thanh Y thấy vậy, vội vàng chạy theo sau, bám riết lấy cô.
“Đúng rồi, chị. Sao chị lại chặn hết người nhà vậy? Ngay cả tang lễ chị cũng không đến, dì bây giờ rất tức giận.”
“Dì một mình nuôi chị khôn lớn, dì rất vất vả, chị làm vậy dì đau lòng lắm đó?”
“Hơn nữa, mẹ con làm gì có chuyện giận nhau qua đêm chứ…”
Nhan Ly sải bước đi về phía trước, Dương Thanh Y đuổi theo sau, miệng không lúc nào ngừng.
Nói liên miên.
Nhan Ly giơ tay bắt taxi, mở cửa xe nhanh chóng ngồi vào, sau đó đóng cửa lại.
Một loạt động tác, liền mạch lưu loát.
_____
Cảm ơn các bạn đã theo dõi và ủng hộ truyện !
Nếu yêu thích có thể ủng hộ tớ qua
Momo 0349153910 Lê Thị Thu Trang
Agribank 5011205136787 Lê Thị Thu Trang nhé !!!
Chúc các bạn đọc truyện vv <33>