Cả hai nghỉ ngơi một đêm ở khách sạn. Sáng hôm sau, đúng tám giờ, cả hai cùng bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Nói đúng hơn, chỉ có Giang Trầm Ý bị đánh thức. Hoắc Vân Khê đã tỉnh dậy từ khoảng sáu giờ, ngồi trước cửa sổ sát đất ở phòng khách ngắm nhìn toàn bộ thành phố suốt hai tiếng đồng hồ.
"Đến giờ làm việc rồi, Cục trưởng Chu đang réo chúng ta kìa."
Nhìn Hoắc Vân Khê đang nhàn nhã tự tại, Giang Trầm Ý bỗng nhớ ra một chuyện – hình như cậu đã quên mua điện thoại cho y. Nếu đối phương có điện thoại, vậy thì sau này những cuộc gọi đến chẳng phải có thể giao cho y nghe được sao.
[Lỡ như trong điện thoại có chuyện gì khẩn cấp, y chẳng phải có thể một mình đi giải quyết được sao!]
[Ối chao! Đúng là được lợi không công sức lao động mà! Cũng không biết công đức y làm việc có được tính vào cho mình không nữa.]
Giang Trầm Ý đang mơ mộng đẹp đẽ thì bị siêu thị nhanh chóng dội một gáo nước lạnh: [Đương nhiên là không tính, hai người các ngươi có quan hệ gì đâu.]

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play