Chương 5
Tối nay có một buổi tiệc.
Số lượng tiệc muốn mời tôi tham dự nhiều không đếm xuể. Dù ánh hào quang của tôi sẽ làm lu mờ tất cả mọi người — bao gồm cả nhân vật chính của bữa tiệc — nhưng ai ai cũng lấy làm vinh dự nếu có thể mời được tôi đến dự.
Tôi tùy ý chọn một bộ trong số những bộ trang phục mà các nhà thiết kế hàng đầu đã chuẩn bị sẵn cho tôi, rồi lên đường đến buổi tiệc.
Buổi tiệc lần này cũng vẫn nhàm chán như mọi lần. Sau khi từ chối 7 người bắt chuyện, né được 8 kẻ định hắt nước lên quần áo tôi, và làm lơ 9 người — nam có nữ có — cố tình khoe thân hình trước mặt tôi, tôi cuối cùng cũng hoàn thành phần xã giao của hôm nay, và chốt được hai vụ hợp tác.
Để ăn mừng chút thành quả nhỏ ấy, tôi uống một ngụm champagne.
Vị của champagne tệ không tả nổi. Tôi thầm nghĩ, lần sau đừng nên tùy tiện ăn uống ở ngoài nữa.
Tôi xoa huyệt thái dương bị cay xè bởi hương liệu rẻ tiền trong champagne, rồi rời khỏi nơi đó. Dù hôm nay địa điểm tổ chức tiệc ở khá xa, lại thêm đêm đã khuya — đến giờ tôi nên đi ngủ — nhưng tôi vẫn không định ngủ lại trong phòng mà chủ nhân bữa tiệc chuẩn bị cho khách.
Tôi rất kén chọn chỗ ngủ, nên trước khi đến đây, quản gia đã mua sẵn một trang viên gần đó, trang trí theo đúng sở thích của tôi, còn đưa cả vài đầu bếp tôi thường dùng đến để bảo đảm cảm giác như ở nhà.
Chỉ là, hình như độ cồn của ly champagne vừa rồi hơi cao quá. Tôi cảm thấy từng đợt nóng dâng lên, tầm nhìn bắt đầu trở nên mơ hồ.
Rượu gì mà mạnh thế?
Tôi đưa tay lên trán, cảm thấy có điều không ổn. Vừa định gọi bảo vệ, đầu bỗng choáng váng, rồi tôi phát hiện mình đột nhiên xuất hiện trong một căn phòng xa lạ.
Nhìn cách bài trí, đây là phòng nghỉ mà chủ tiệc chuẩn bị cho khách.
Tôi giơ tay xem đồng hồ — mới chỉ trôi qua vài giây.
Cơ thể tôi càng lúc càng nóng.
Lúc này, tôi ngửi thấy trong không khí có một mùi hương thoang thoảng. Từ nơi nào đó không xa vang lên tiếng rên rỉ nhẹ nhàng của một người phụ nữ. Giọng cô ta rất êm tai, tiếng rên mềm mại và nhẹ tựa như chiếc lông vũ khẽ cào qua trái tim tôi, khiến cảm giác nóng rát trong cơ thể càng thêm dữ dội.
Không ngờ… tôi lại bị người ta bỏ thuốc.
Tôi tức đến bật cười. Tôi từ nhỏ đã được huấn luyện kháng độc, bên cạnh luôn có cả đội ngũ y tế đi theo, vậy mà vẫn có người dám ra tay với tôi?
Thú vị lắm.
Tôi nhíu mày, định bước ra ngoài. Nhưng cơ thể mỗi lúc một nóng hơn, đầu óc choáng váng, dục vọng bản năng thôi thúc tôi quay lại căn phòng.
Tôi nắm lấy tay nắm cửa — phát hiện ra cửa đã bị khóa từ bên ngoài.
Trong tình huống này, ở chung một phòng với người phụ nữ không rõ lai lịch quả thực là lựa chọn quá mức nguy hiểm.
Giữa lúc đầu óc quay cuồng, tôi nghe thấy tiếng “sột soạt”, rồi một giọng phụ nữ vang lên trong đầu tôi:
【Tổng tài không phải đã vào phòng rồi sao? Sao còn chưa qua đây nhỉ?】
Ai?
Ai đang nói chuyện?
【Ký chủ, tổng tài đang đứng ở cửa, đang đấu tranh với bản năng. Khi nãy còn định rời đi, nhưng cửa bị tôi khóa lại rồi.】
【Không hổ là tổng tài Jack Sue trung tâm thế giới, khả năng kiềm chế thật mạnh mẽ. Tôi đã bỏ gấp đôi liều “Xuân Sắc Vô Biên” mà vẫn không xi nhê gì.】
Nghe bọn họ trò chuyện, tôi đại khái đã hiểu — mình bị người phụ nữ này và cái “hệ thống” kia gài bẫy.
Là tổng tài của công ty giải trí lớn nhất thế giới, tôi dĩ nhiên biết về các xu hướng tiểu thuyết và phim ảnh đang hot. “Hệ thống” là một trong những yếu tố thịnh hành nhất hiện nay.
Chỉ là, tôi không ngờ “hệ thống” lại có thể xuất hiện trong đời thực.
Rốt cuộc bọn họ định làm gì?
Ngay sau đó, tôi đã có được câu trả lời:
【Hệ thống, tăng liều gấp đôi nữa đi. Tôi không tin hắn còn chịu nổi!】
【Ký chủ, cô thật sự muốn làm vậy sao?】
【Trời ơi, mấy kịch bản khác nhạt nhẽo chết được, đâu có hấp dẫn bằng loại “đi nhầm phòng” với tổng tài 18cm rồi quấn quýt long trời lở đất chứ!】
Toàn thân tôi chợt lạnh toát.
Tôi từng gặp người mơ tưởng đến quyền lực của tôi, tiền tài của tôi, thậm chí là nhan sắc của tôi. Nhưng đây là lần đầu tiên tôi gặp người mơ tưởng đến “18cm” của tôi.
Rất tốt, phụ nữ, cô đã thành công thu hút sự chú ý của tôi.
Hương thơm từ cơ thể cô ta từng đợt từng đợt xộc vào kích thích thần kinh tôi. Có vẻ như để “phối hợp”, sau khi bị hạ thuốc, ngũ giác của tôi cũng trở nên mẫn cảm hơn rất nhiều.
Khoan đã…
Cảm giác nhạy bén của tôi tăng mạnh?
Tôi lập tức nhận ra — đây là một cơ hội kinh doanh!
Thế nhưng, ý thức của tôi dần trở nên mơ hồ, bị thứ nóng bức không thể diễn tả lấn át.
Tiếng bước chân phụ nữ ngày càng gần.
【Oa oa, tổng tài ở đây rồi! Cao quá đi mất! Chắc chắn là 1m88 — chiều cao tiêu chuẩn của tổng tài. Trời ơi! Dáng người kia, bờ vai kia! Vòng eo kia!】
【Mau lên! Xé nát tôi đi! Dày vò tôi đi! Đừng vì tôi là đóa hoa yếu đuối mà nương tay!】
Tôi bị mớ âm thanh trong đầu cô ta làm cho đau cả đầu. Không chịu nổi sự dày vò cả về thể xác lẫn tinh thần, tôi vung tay nắm chặt cổ tay cô ta.
Trong đầu vang lên tiếng hét của cô ta.
【Đúng rồi! Chính là cảm giác này! Kích thích quá! Gương mặt này, xương hàm này — tôi chịu không nổi rồi!】
【Hệ thống ơi, người tổng tài nóng quá! Nếu mai tôi kiệt sức không dậy nổi thì sao? Nếu tôi không chịu nổi thật, nhớ tiêm cho tổng tài mũi thuốc mê nhé. Tôi còn muốn “mang thai bỏ chạy” nữa mà!】
Tôi lạnh mặt, mặc kệ mấy lời rác rưởi trong đầu, túm lấy tấm ga trải giường bên cạnh, quấn cô ta lại.
Ban đầu, cô ta còn tỏ vẻ e thẹn, không ngừng phát ra mấy lời gợi tình trong đầu tôi. Nhưng khi bị tôi quấn chặt như con sâu trắng, cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó sai sai — nhưng đã muộn.
Tôi thở mạnh một hơi, ném cô ta lên giường.
Cô ta bắt đầu giãy giụa dữ dội, cả người giống như một con sâu bông trắng khổng lồ đang oằn oại.
Tôi lạnh giọng nói:
“Đừng nhúc nhích, nếu không thì tôi không dám chắc sẽ xảy ra chuyện gì đâu.”
【Tuy tôi rất muốn nghe câu này, nhưng không phải trong tình huống này chứ?! Tổng tài, kịch bản này có vẻ sai sai!】
Cô ta rõ ràng rất hiểu điểm mạnh của mình, lập tức đổi sang giọng yếu ớt, phát ra tiếng rên nhỏ như thể sắp ngất xỉu, từng tiếng một cầu cứu tôi.
Tôi không thèm để ý, lấy điện thoại ra.
Lúc trước, khi định gọi bảo vệ bên ngoài, tôi đã phát hiện — tín hiệu bị chặn. Điện thoại hoàn toàn không liên lạc được ra ngoài.
Tốt lắm, hệ thống này đúng là thú vị.
Đã rơi vào tay tôi, thì đừng mong thoát.
Chúng chuẩn bị rất kỹ, thủ đoạn vượt xa hiểu biết của thế giới này. Nhưng đáng tiếc, chúng chỉ chặn tín hiệu điện thoại, lại không chặn được bộ đàm.
Tôi rút ra một chiếc bộ đàm mini cải tiến từ tay áo.
Người phụ nữ lập tức nhận ra có chuyện, không còn giả vờ ngất nữa, vội vàng đàm phán với tôi:
“Tổng tài, bên cạnh ngài bây giờ chỉ có tôi! Tôi có thể giúp ngài giải độc! Loại thuốc này rất mạnh, nếu không giải, ngài sẽ chết đó!”
Tôi vẫn nhấn nút gọi.
Chưa đầy nửa phút sau, ngoài cửa vang lên tiếng người.
“Tổng tài, là ngài phải không?”
Đây là giọng trợ lý của tôi — người mà trước đó đã xin nghỉ một tháng?
“Là tôi.”
Không kịp giải thích, trợ lý đập mạnh cửa hai lần, phát hiện không mở được thì hô lên:
“Tổng tài, ngài lùi lại! Tôi sẽ dùng rìu cứu hỏa phá cửa!”
Tôi lùi vài bước. Sau đó, nghe tiếng cửa rầm rầm, ánh sáng dần lọt qua khe hở.
Rồi một cú đá dứt khoát — cửa bị đá văng ra.
“Tổng tài, ngài không sao chứ?”
Tôi lắc đầu.
【Chết tiệt! Miếng mồi tới miệng lại bay mất!】
【Lẽ nào lại bị người khác chiếm được lợi sao?】
【Nhưng ngoài tôi ra, tổng tài còn biết tìm ai? Chẳng lẽ lại nhờ mấy thiên kim tiểu thư giải độc? Dù có là tổng tài Jack Sue cũng khó mở miệng chuyện này mà?】
【Đừng để người ta thật sự chết nha! Cái 18cm của tôi!!】
Tôi nghe mấy câu không ngừng vang lên trong đầu, liếc nhìn cô ta một cái rồi thu lại ánh mắt, lạnh lùng nói với trợ lý:
“Gọi bác sĩ tới.”
Bị trúng độc, chẳng phải nên gọi bác sĩ sao?