Chương 4
Hôm nay tôi có buổi họp bàn hợp tác với một vài giám đốc điều hành của các doanh nghiệp.
Mấy vị CEO này năng lực thực sự rất tệ, đến nói chuyện còn không rõ ràng. Nếu là người của tôi, tôi đã đuổi về nhà ăn cơm hộp từ lâu rồi. Đáng tiếc họ không phải nhân viên của tôi, mấy công ty đó tôi cũng không định thâu tóm, nên đành nhẫn nhịn nghe họ báo cáo một cách ngu xuẩn.
May thay, cuối cùng họ cũng bị khí chất vương giả bá đạo của tôi làm cho khuất phục, nhận ra sự thiếu kiên nhẫn của tôi nên buổi báo cáo kết thúc rất nhanh.
Tôi nâng tách cà phê, mới nhấp một ngụm, cửa lại vang lên tiếng gõ.
Ngoài cửa là một trong các CEO lúc nãy.
Kẻ này mắt gian, mày lươn, nhìn chung chẳng có tí khí chất nào. Tôi nhớ rõ hắn không phải vì hắn có gì đặc biệt, mà là vì tôi trí nhớ siêu phàm, thêm nữa là bài thuyết trình của hắn cực kỳ tệ hại — đến mức chọn người tệ nhất trong số người tệ, hắn vẫn là đứa tệ nhất.
Tôi thật sự không hiểu hắn trèo lên chức này bằng cách nào.
Sau lưng hắn còn có một người đi theo. Người này thì nhìn khá bảnh, ngũ quan sáng sủa, dù đặt cạnh mấy minh tinh showbiz cũng không thua kém — tất nhiên, vẫn kém xa tôi — đặc biệt là khi đứng cạnh tên CEO mặt gian kia, người trẻ này trông càng nổi bật, sắc đẹp tám phần bị đẩy lên thành mười phần.
Chỉ thấy vị CEO mặt gian xoa xoa tay, nói: “Lẽ ra lần này tới gặp ngài, tôi nên mang theo một món quà ra trò. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy lần trước đưa ngài quà còn quá sơ sài, vì vậy hôm nay đặc biệt mang thêm một phần quà khác đến…”
Hắn nghiêng người, để lộ hoàn toàn người thanh niên phía sau.
Dù người kia đã cố gắng che giấu rất khéo, nhưng ánh mắt sắc bén của tôi vẫn nhìn thấu trên khuôn mặt cậu ta sự nhục nhã và không cam lòng.
Sau khi tên tổng giám đốc "lùn tịt" kia lén chọc cậu ta một cái, cậu thanh niên siết chặt nắm tay, cả người run rẩy, nhưng vẫn cúi đầu nói nhỏ: “...Chào ngài.”
Rồi, tôi hiểu vì sao cái tên "lùn tịt" đó lại ngồi được vào vị trí CEO rồi — hóa ra là nhờ mỹ nhân kế.
Những năm gần đây cũng không ít kẻ muốn "dâng người" cho tôi, nhưng mà, trình độ của tên CEO này thực sự là kém nhất trong đám từng thử.
Kém đến mức độ này, đã lâu rồi tôi chưa gặp.
Hắn thấy tôi im lặng, có lẽ hiểu lầm điều gì, liền cười hề hề, giống hệt con chuột già, vừa cười vừa rút lui: “Vậy thì tôi không quấy rầy nhã hứng của tổng tài nữa.”
Nói rồi hắn đóng cửa lại, chỉ để tôi và người thanh niên kia ở lại trong căn phòng rộng một ngàn mét vuông của tôi.
Phải công nhận là hắn chạy nhanh thật.
Cậu thanh niên cắn môi dưới, nhìn có vẻ khó xử, nhưng vẫn bước tới gần tôi.
Cậu ta quỳ nửa người xuống.
Động tác này khiến tôi nhớ lại cô thư ký hôm trước, người đã vò chiếc quần âu cao cấp tôi mới đặt thành một mớ dưa muối nhăn nhúm.
Tôi nhấc chân tránh khỏi sự chạm vào của cậu ta, khuôn mặt cậu càng thêm lúng túng và xấu hổ.
“Tôi không hứng thú với cậu. Cậu về đi.”
Cậu thanh niên ngẩng đầu lên thật nhanh, trong mắt thoáng hiện sự hoảng loạn: “Không… Xin ngài…”
Xem ra cậu ta cũng không phải tự nguyện.
Tôi phẩy tay: “Cậu đi đi. Tôi không đánh giá chuyện hợp tác qua những việc thế này. Thỏa thuận vẫn tiến hành như thường.”
Thế nhưng, cậu ta không những không rời đi, mà còn quỳ bò vài bước đến gần đầu gối tôi, khẩn thiết nói: “Xin lỗi, tôi… nhưng nếu tôi không thể ở lại bên ngài thì…”
“Hồi đó tôi còn nhỏ, họ lừa tôi ký hợp đồng. Lần này họ uy hiếp tôi, nếu tôi không thể ở lại bên cạnh ngài, thì sẽ bị công ty đóng băng. Bị đóng băng rồi thì tôi sẽ không thể mang về lợi nhuận hàng năm cho công ty, đến lúc đó sẽ phải bồi thường 20 triệu. Mẹ tôi thì mắc bệnh nặng, em trai còn đang đi học, tôi thật sự không thể xoay được số tiền đó. Xin ngài, xin hãy để tôi ở lại, làm trợ lý cũng được, chỉ cần ngài đừng đuổi tôi đi.”
Tôi nhìn cậu ta một cách kỳ quái.
Cậu ta tưởng trợ lý của tôi là ai cũng làm được chắc?
Lạ thật, gần đây sao quanh tôi toàn là những người có thân thế bi thảm nhưng chẳng có mấy kiến thức thường thức vậy?
Chẳng lẽ lại là kế hoạch cài gián điệp của công ty nào đó?
Nhưng mà, rốt cuộc là công ty nào mà ngay cả điều tra cơ bản cũng kém cỏi đến thế? Tôi từ năm 5 tuổi đã đảm nhận vị trí tổng tài, từ khi nào từng có scandal tình ái?
Tôi nhìn thanh niên đang rưng rưng nước mắt, cau mày hỏi: “Nghe những gì cậu nói, rất có khả năng hợp đồng giữa cậu và công ty đó là vô hiệu. Cậu chưa từng nghĩ đến việc nhờ luật sư xem qua hợp đồng à?”
Gương mặt xinh đẹp của cậu ta hiện lên vẻ ngơ ngác.
Tôi nhấn chuông gọi, đại phát từ bi mà cho cậu ta mượn đội ngũ luật sư của công ty, còn cử thêm đội thám tử.
Dựa vào trực giác xưa nay chưa từng sai của tôi, công ty đó nếu đã quen dùng thủ đoạn phi pháp để trục lợi, lại còn có một CEO đàm phán tệ hại như vậy, thì khả năng cao trong hợp tác cũng có hành vi gian dối.
Tôi cực kỳ chán ghét những người trong công việc lại cứ thích tìm đường tắt như vậy.
Với sự phối hợp của đội luật sư và đội điều tra, chưa đầy nửa tháng sau, tôi đã nghe tin công ty đó phá sản.
Khi đó, tôi đứng bên cửa sổ sát đất tầng 28 trong văn phòng, tay lắc nhẹ ly rượu vang đỏ, trên môi nở một nụ cười tà mị kiêu ngạo: “Trời lạnh rồi, đã đến lúc cho Vương thị phá sản.”
Chắc là thanh niên kia, giờ cũng đang vui mừng vì không còn phải chịu sự áp bức từ công ty nữa nhỉ.
Hôm nay lại là một ngày vui vẻ.