Lôi Trung bước đến trước mặt Tô Miểu, giả vờ vô tình nhìn cậu mấy lần. Trong lòng y đầy kinh ngạc, chỉ mấy ngày không gặp, sao Tô Miểu lại trở nên xinh đẹp như thế này?
Trước đây, Tô Miểu luôn chạy theo sau lưng bọn họ, vì biết rõ bản chất của cậu nên chẳng ai thèm liếc mắt nhìn. Nhưng hôm nay, sao lại đẹp đến mức này?
Nhận thấy Tô Miểu có chút nghi hoặc, Lôi Trung hắng giọng, cố làm ra vẻ:
"Khụ, hôm nay cậu cũng coi như thông minh đấy. Sau này có chuyện như thế này, tôi sẽ gọi cậu đến."
Tô Miểu nằm mơ cũng muốn được tiếp xúc với những người thuộc tầng lớp như bọn họ.
Đáng tiếc là trước giờ Lôi Trung và đám người kia luôn khinh thường cậu, hôm nay chỉ vì cậu nói vài câu giúp đỡ mà dường như đã được ngầm chấp nhận vào nhóm.
Mặc dù Lôi Trung khả năng lớn chỉ đang "vẽ bánh" để lừa, nhưng với người chỉ có nhan sắc mà không có đầu óc như Tô Miểu điều này vẫn rất hiệu quả.
Cậu vui mừng đồng ý ngay lập tức, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Lôi Trung đầy phấn khích.
Nếu có thể chơi cùng nhóm của bọn họ, chẳng phải có nghĩa là cậu đã được chấp nhận vào nhóm sao?
Dù chỉ là làm đàn em nhỏ, điều đó cũng sẽ mang lại lợi ích lớn cho công ty gia đình cậu.
Đôi mắt đẹp đẽ của Tô Miểu tràn đầy toan tính. Dáng vẻ này vốn sẽ khiến cậu kém hấp dẫn hơn nhiều, giống như trước đây.
Những kẻ xung quanh Lôi Trung đều là loại muốn trục lợi từ bọn họ, nên cho dù Tô Miểu có đẹp thế nào, y cũng cảm thấy nhạt nhẽo.
"Anh Lôi, vậy… có thể gặp cậu Thịnh không?"
Chưa kịp bám chặt vào Lôi Trung đã nghĩ đến Thịnh Diễm.
Quả không hổ danh là Tô Miểu, một mỹ nhân ngốc nghếch, lòng tham thì cao vời vợi nhưng vận mệnh lại mỏng manh như tờ giấy.
Lôi Trung cảm thấy chán ngán, buông một câu qua loa để đuổi Tô Miểu đi:
"Được rồi, cậu đi đi."
Lôi Trung nghĩ đến tính cách "não rỗng" của Tô Miểu, lại nhớ đến gương mặt xinh đẹp của cậu, bèn quyết định cứ chơi đùa một chút. Một kẻ vừa đẹp vừa ngốc như thế, không tận dụng thì phí quá. Sau khi chơi chán, cho cậu ta chút lợi lộc, đảm bảo cậu sẽ biết ơn y đến chết.
Tô Miểu không về thẳng ký túc xá. Cậu nghe nói hội trưởng hội học sinh Tư Hạc Du, hôm nay sẽ trở lại trường, và có thể hiện tại đang ở trong văn phòng hội học sinh.
Đôi mắt của Tô Miểu sáng lên. Nếu có thể gặp được hội trưởng Tư thì tốt quá, dù sao cậu cũng có lý do chính đáng để đến văn phòng hội học sinh.
Chỉ là, vì không phải người trong hội, nên cậu chỉ có thể rón rén lẻn tới.
Nhưng tình cờ, cậu lại phát hiện một tin động trời.
Dưới bóng cây xum xuê, khu vườn của Hách Đức được thiết kế bởi một nhà thiết kế hàng đầu thế giới, tạo nên một khung cảnh mộng mơ đầy chất thơ.
Tô Miểu mím môi, cố gắng không phát ra tiếng động.
Cậu nhìn thấy một nam sinh nhỏ nhắn với vẻ ngoài thanh tú đáng yêu, khuôn mặt đỏ bừng, đang đứng chờ ai đó.
Cậu đoán đây chắc là một màn tỏ tình.
Nhưng ai lại đi tỏ tình ở gần văn phòng hội học sinh thế này?
Dù là đại học nhưng vì Hách Đức là trường nam sinh, nên nhà trường không khuyến khích học sinh yêu đương. Nhất là những mối quan hệ đồng tính, điều này càng không được công khai thừa nhận.
Tuy nhiên, trên có chính sách, dưới có đối sách. Dù hội học sinh không đồng ý công khai, nhưng yêu thầm thì chẳng ai làm khó.
Tô Miểu từng nghĩ, có lẽ chỉ có nhóm F4 là có thể thoải mái yêu đương mà không sợ bị kỷ luật. Có khi họ còn được quyền công khai khoe mẽ nữa ấy chứ.
Khi đang mải suy nghĩ lung tung, một bóng dáng xuất hiện khiến trái tim cậu đập loạn, đôi mắt mèo tròn xoe vô thức mở to.
Người đi tới cao gần một mét chín, thân hình cao lớn thon gọn, dưới bộ đồng phục càng làm nổi bật bờ vai rộng và eo thon.
Ngũ quan sắc nét hơn cả những người gốc Tinh Châu thông thường, đôi mắt màu xám xanh lạnh lẽo nhìn thẳng về phía trước, mái tóc dài được buộc gọn gàng, từng bước đi đều toát lên sự ung dung và quý phái.
Không ai khác, đó chính là Tư Hạc Du!
Hội trưởng hội học sinh lại đi "phá luật"!
Tô Miểu che miệng, kinh ngạc nhìn cảnh tượng này.
Cậu trai dưới gốc cây rõ ràng đang chờ Tư Hạc Du, vừa thấy anh, lập tức cầm lá thư tiến lại gần, khuôn mặt đỏ bừng, hét lớn:
"Hội trưởng! Em thích anh!"
Tô Miểu mở to mắt, tò mò muốn xem Tư Hạc Du liệu có chấp nhận lời tỏ tình này không.
Nhưng điều cậu không ngờ tới là, Tư Hạc Du hoàn toàn làm như không nhìn thấy cậu trai kia, cũng không nghe thấy những gì cậu ta nói.
Hắn lạnh lùng đi qua, không thèm quay đầu lại.
Chỉ khi đi ngang qua khóm hoa, hắn mới hờ hững liếc mắt một cái.
Ánh nhìn thoáng qua đó khiến Tô Miểu sợ đến mức ngồi bệt xuống đất.
Trong đầu cậu chỉ còn lại hình ảnh ánh mắt của Tư Hạc Du, ánh mắt thuộc về kẻ đứng trên đỉnh cao, không chỉ Tô Miểu mà bất cứ ai khác cũng không nằm trong tầm mắt của hắn.
Hắn thấy mình rồi. Liệu hắn có "diệt khẩu" không…?
Tô Miểu rùng mình. Đây đúng là một nhân vật không thể tiếp cận.
Cậu nhanh chóng loại Tư Hạc Du ra khỏi danh sách mục tiêu của mình. Với khả năng của anh, nếu muốn, anh hoàn toàn có thể đá cậu khỏi trường.
Hơn nữa, Tư Hạc Du lại là người rất được yêu thích.
Trong bối cảnh cũ kỹ này, kiểu nhân vật nam lạnh lùng như hắn thường có một quá khứ đau thương không ai biết.
Trong những câu chuyện về nhóm F4 tại học viện, chắc chắn sẽ có một đám fan hâm mộ hét lên "Hoàng tử điện hạ!" và si mê cuồng nhiệt.
Ở những nơi Tư Hạc Du đi qua, thường có rất nhiều người ngưỡng mộ hắn. Nhưng vì sự cao ngạo và tính ưa sạch sẽ của hắn, họ chỉ dám khen ngợi anh trong im lặng.
Cậu trai này gan thật, dám tỏ tình với Tư Hạc Du.
Nhưng rõ ràng, Tư Hạc Du là một nhân vật quá khó để tiếp cận...
Trong văn phòng hội học sinh, Tô Miểu luôn cảm thấy ngột ngạt. Những thành viên của hội chỉ im lặng nhìn cậu mà không nói gì, như thể ánh mắt họ có thể đuổi cậu đi.
Tô Miểu bĩu môi đầy tức giận, gương mặt phồng lên. Cậu thật sự không được chào đón.
Tiếc rằng hôm nay không gặp được Tống Vân Gián, nên khi rời khỏi văn phòng hội học sinh, cậu vẫn không ngừng ngoái đầu lại đầy lưu luyến.
Ánh nắng xuyên qua ô cửa kính màu, cắt bóng hình của Tô Miểu thành từng mảnh nhỏ. Trên tầng cao, Tư Hạc Du đứng nhìn bóng dáng ấy ngày càng xa...
***
Học viện Hách Đức có diện tích rất lớn.
Vì tâm trí rối bời và mãi nghĩ đến chuyện nam sinh nhỏ kia tỏ tình với Tư Hạc Du, Tô Miểu bắt đầu lạc đường.
Trong lòng cậu, chỉ có mình cậu mới xứng với nhóm F4 của trường.
Thật may là cậu trai kia không thành công.
Dù sao nhan sắc của cậu ta cũng chẳng bằng cậu. Nhưng Tư Hạc Du và những người kia, người đẹp nào mà họ chưa từng gặp qua?
Làm sao để thu hút được họ đây?
Tô Miểu vừa nghĩ vừa vui mừng lại vừa lo lắng, rồi nhận ra mình đã lạc đường hoàn toàn.
Tô Miểu: …
[Chẳng lẽ không thể cho tao tấm bản đồ sao?]
Hệ thống pháo hôi giả vờ ngây ngô:
[Ôi chao, ký chủ cứ đi thêm chút nữa là tới mà.]
Tô Miểu bất lực ngồi phịch xuống bên cạnh đài phun nước.
[Đây là lần thứ ba tao đi qua đây rồi!]
Thấy hệ thống thật sự không giúp được gì, cậu đành đứng dậy tiếp tục mò mẫm.
Trời đã tối, may là buổi chiều cậu không có tiết học, nếu không chắc chắn sẽ phát điên.
Những ngọn đèn vàng mờ ảo bật sáng, nhưng ở khu vực vắng vẻ này ánh sáng lại rất yếu.
Tô Miểu lòng vòng qua nhiều con đường, cuối cùng dưới sự cổ vũ "vô dụng" của hệ thống, lại quay trở về đài phun nước.
Cảnh tượng trở nên vô cùng im lặng.
Tô Miểu im lặng, hệ thống cũng im lặng, chỉ có tiếng nước phun ào ào trên đầu cậu như chế giễu việc cậu đã lạc đến lần thứ tư.
Bỗng từ trong bóng tối vang lên một tiếng cười trầm thấp, kèm theo sự u ám đầy quái dị.
Tô Miểu giật bắn người, tưởng là gặp phải thứ gì bẩn thỉu, lập tức hét lên để "trấn áp":
"Lùi! Lùi! Lùi lại!"
Tiếng cười kia càng lớn hơn, thỉnh thoảng lại xen lẫn vài âm thanh đau đớn.
Lần này, Tô Miểu nhận ra đó là tiếng người.
Cậu nhíu mày, tức tối bước tới chỗ bóng tối sau những khóm hoa.
"Là người à? Anh cố tình dọa tôi đúng không? Anh có biết tôi là ai không mà dám dọa tôi?!"
Giọng của người đàn ông vang lên khàn khàn, đứt quãng, như thể động đến vết thương, ý thức cũng không còn rõ ràng:
"Cậu đã đi qua tôi… bốn lần."
Nói xong, dường như không còn sức lực, một tiếng “thịch” vang lên, như tiếng cơ thể nặng nề ngã xuống đất.
Tô Miểu lại im lặng. Cậu nhìn quanh, xác nhận không có ai khác, rồi nhặt một cành cây lên tiến tới khóm hoa.
Cẩn thận vén tán lá ra, cậu thấy một người đàn ông cao lớn, đang dựa vào bức tượng gần đó.
Đầu người kia cúi thấp, một mùi máu nhàn nhạt phảng phất trong không khí.
Xác nhận đúng là người, Tô Miểu mới dám tiến lên, dùng cành cây chọc vào cơ thể người đàn ông.
Vừa hay chọc trúng vết thương, khiến người kia vốn đã kiệt sức suýt tỉnh hẳn vì đau.
Thấy người đàn ông như thế vẫn không tỉnh lại, Tô Miểu cuối cùng yên tâm, định quay người chạy trốn.
Đùa gì chứ, một gã đàn ông lạ ven đường mà cậu có thể nhặt về sao?!
Tất nhiên là không!
"Tục ngữ có câu, đàn ông lạ bị thương không thể nhặt."
"Ai biết hắn sẽ gϊếŧ mình hay diệt cả gia tộc mình chứ."
Tô Miểu vừa lẩm bẩm vừa đứng lên.
Chẳng qua chưa kịp đi được hai bước, một bàn tay đầy máu đã túm chặt lấy mắt cá chân cậu.
Cậu cố gắng đá hai cái, nhưng vẫn không thể thoát khỏi tay người kia.
Tô Miểu tức điên, ngồi xuống định bẻ từng ngón tay của anh ta ra.
Bản năng sinh tồn của người đàn ông lại khiến anh ta siết chặt hơn, như đang giữ chặt con mồi.
Cuối cùng, Tô Miểu bất lực ngồi bệt xuống đất:
[Hệ thống, giờ phải làm sao đây? Chạy không nổi rồi!]
Hệ thống pháo hôi: …