Người đàn ông vừa dứt lời, những người xung quanh không ai dám lên tiếng, đầu cúi thấp hơn nữa.

Ai cũng biết tính tình của cậu chủ mình rất tệ, không ai muốn trong lúc anh ta có thể nổi giận lại thu hút sự chú ý, để rồi rước họa vào thân.

Trong video, gương mặt người xuất hiện không rõ ràng, hình ảnh cũng hơi mờ.

Người đàn ông hờ hững ném chiếc máy quay siêu nhỏ xuống tấm thảm.

Người mặc trang phục quản gia cẩn thận bước lên phía trước.

“Cậu chủ, không cần đeo cho Tiểu Bạch nữa ạ?”

Người đàn ông được gọi là cậu chủ không trả lời, ngón tay lơ đãng vuốt ve mái tóc đen pha đỏ của mình.

Anh ta cầm điều khiển, tua đi tua lại đoạn video, sau đó dừng lại và nhấn nút phát.

“‘Chủ nhân của mày thật không có trách nhiệm.’ Đây là nói tôi sao?”

Trong video, dưới góc nhìn của Tiểu Bạch, chỉ lướt qua khuôn mặt của một nam sinh mặc đồng phục. Đường cằm thon gọn, đôi môi đỏ hồng, gương mặt dù chỉ hiện ra một nửa nhưng cũng có thể nhận ra là rất đẹp.

“Ha.”

“Tìm hiểu xem cậu ta là ai.”

Ngón tay của người đàn ông bẻ kêu răng rắc, trên gương mặt điển trai lướt qua một tia hứng thú, nhưng nhanh chóng bị thay thế bởi vẻ khó chịu.

Khuôn mặt vốn đẹp tựa thần tiên của anh ta thoáng chốc méo mó, trông giống như một con sư tử đang chuẩn bị săn mồi.

Quản gia cúi đầu đáp lại và rời đi.

“Tuân lệnh, cậu chủ.”

Chỉ còn lại Thịnh Diễm một mình tua đi tua lại đoạn video, tiếp tục xem hình ảnh cậu thiếu niên đang trêu đùa chú mèo của mình.

Tô Miểu hắt hơi liên tục. Dù đang là mùa hè nóng nực, nhưng tại sao gáy cậu lại cảm thấy lạnh như vậy nhỉ?

Cậu luôn tin vào giác quan thứ sáu của mình, bèn mở điện thoại, đổi hình nền thành ảnh Quan Âm.

Rồi cậu thành kính chắp tay bái ba cái:

“Quan Âm phù hộ, Quan Âm phù hộ.”

Hệ thống pháo hôi: …

[Ký chủ, sao cậu thành thạo thế?!]

Tô Miểu lắc đầu.

[Haiz, mày không hiểu đâu! Mày không hiểu một người đen đủi như tao khổ thế nào đâu! Mày biết tao đã phải mở bao nhiêu gói thẻ mới kiếm được tấm thẻ hẹn hò yêu thích không?!]

[Tôi ghét cái đám thiết kế trò chơi đáng ghét đó vãi nồi, tại sao tỉ lệ rơi thấp đến vậy!]

Tô Miểu nghiến răng, sự phẫn nộ của một người chơi bị áp bức quá rõ ràng, đến mức hệ thống pháo hôi cũng cảm nhận được rõ ràng.

Hệ thống pháo hôi: [Lẽ nào, chấp niệm của cậu chủ không phải là cốt truyện, mà là sự căm thù với đội ngũ thiết kế trò chơi sao…]
***

Học viện Hách Đức là trường quý tộc, sinh viên bình thường ở bốn người một căn hộ, mỗi người một phòng riêng, chỉ dùng chung phòng khách, nhà bếp, phòng tắm và phòng giặt.

Tô Miểu cảm thấy nói chuyện với các bạn cùng phòng khá hợp.

Trong miệng họ, học sinh đặc cách dường như là loài đáng chết.

“Rõ ràng nghèo rớt mùng tơi, mà vẫn cố chen chân vào Hách Đức, nơi chẳng hề thuộc về họ.”

Ở Hách Đức, đám học sinh nghèo này là đồ chơi của tất cả mọi người.

Dù vậy, ngay cả khi rời khỏi trường, không bao giờ có bất kỳ tin tức bất lợi nào về Hách Đức được truyền ra ngoài.

Theo cốt truyện, tất cả là nhờ thế lực của F4 đã đè bẹp mọi thứ.

Dù sao, gia tộc của họ đều quyền lực, giàu có đến mức mọi hành động của họ luôn có người sẵn sàng ca ngợi.
Nhưng Hạ Mạt sẽ phá vỡ xã hội nhỏ méo mó này và chiếm được tình yêu của bốn vị cậu ấm.

Còn Tô Miểu, với tư cách là pháo hôi, sẽ nhận sự trừng phạt.

Tô Miểu khẽ chạm vào môi đỏ của mình.

Ha, Diễn xuất ấy à, đó chính là sở trường của bố đấy!

Bạn cùng phòng của cậu bất giác kéo chặt áo, cảm thấy hơi rợn khi nhìn thấy nụ cười của Tô Miểu.

Khoan đã, đây là thứ mà một pháo hôi nên nghĩ sao?!

Cốt truyện nhanh chóng sửa chữa, đầu óc của bạn cùng phòng lại tràn đầy sự ghét bỏ đối với Hạ Mạt, quyết định ngày mai sẽ dạy cho cậu ta một bài học!

***

Sáng hôm sau, khi Tô Miểu chưa kịp đến lớp, đã nghe thấy tiếng ồn ào.

Không cần hỏi cũng biết cốt truyện đã bắt đầu, làm sao một pháo hôi ác độc như cậu có thể bỏ lỡ cơ hội này.

Tô Miểu chen vào đám đông, những người bị cậu xô đẩy tỏ ra khó chịu nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của cậu thì lập tức im lặng.
“Ai vừa chen qua vậy?”

“Tô Miểu.”

“Không đúng, Tô Miểu trông đẹp thế này từ bao giờ?”

Đám đông còn đang ngẩn ngơ thì Tô Miểu đã chen lên hàng đầu, chuẩn bị ăn dưa xem kịch.

“Thẻ đỏ!!!”

Đám đông lập tức ùa ra ngoài. Thẻ đỏ là biểu tượng của việc làm phật lòng tầng lớp quyền quý.

Từ giờ, bất kỳ ai cũng có thể bắt nạt người bị nhận thẻ đỏ.

Đây là luật ngầm trong trò chơi của học sinh Hách Đức.

Mọi người vây quanh người bị nhận thẻ đỏ, xô đẩy, cười nhạo, thậm chí định ném người đó xuống lầu để dọa dẫm.

Hạ Mạt sững sờ khi thấy một học sinh nhận thẻ đỏ đau đớn đến mức muốn nhảy lầu.

Cậu ta lập tức giữ chặt lấy người kia, song lại bị người đó giãy giụa, gương mặt đầy vẻ oán giận:

“Bỏ tôi ra! Lát nữa Lôi Trung sẽ đến đấy!”

Hạ Mạt không buông tay, nghiêm nghị nói:

“Sao cậu có thể nhảy lầu chứ? Nghĩ đến cha mẹ cậu đi, cậu không nên từ bỏ cuộc sống của mình!”

Người kia tức giận, cố gắng vùng khỏi tay Hạ Mạt.

Chưa bao lâu sau, trong ánh mắt tuyệt vọng của người đó, một nhóm người thảnh thơi bước đến.

Dẫn đầu là tay sai của Thịnh Diễm, gia đình y là đại gia bất động sản nổi tiếng, nhưng ở trường lại chỉ là một tay sai dưới trướng bá chủ Thịnh Diễm.

Lôi Trung đi tới, gương mặt tạm gọi là đẹp trai lộ vẻ nghi ngờ:

“Sao cậu vẫn còn ở đây?”

“Không phải nói chỉ cần nhảy xuống là bỏ qua cho cậu sao?”

Người kia sợ đến mức mồ hôi đầm đìa, miệng lắp bắp:

“Em nhảy! Em nhảy! Cảm ơn anh Lôi!”

Hạ Mạt càng không hiểu, tại sao bảo nhảy lầu mà cậu ta còn cảm ơn?

Dưới ánh mắt ngày càng lạnh lùng của Lôi Trung, người kia bỗng nhiên bùng nổ dũng khí, vùng tay khỏi Hạ Mạt và nhảy thẳng từ tầng hai xuống.

Từ trên lầu vang lên những tiếng reo hò, mọi người đều cười vui vẻ như đang xem một trò chơi, chứ không phải chứng kiến một người nhảy lầu.

Lôi Trung nhướn mày, cúi đầu nhìn xuống.

“Được rồi, anh Thịnh nói cậu nhảy xuống là bỏ qua cho cậu. Tấm thẻ đỏ này tôi thu lại.”

Đám đông xung quanh chán nản, bĩu môi vì trò chơi kết thúc quá nhanh.

Người vừa nhảy xuống ở dưới lầu thì quỳ xuống khóc nức nở, nước mắt lăn dài khi cảm ơn bọn họ rối rít.

Hạ Mạt không tin nổi nhìn quanh. Tất cả mọi người đều im lặng, nét mặt Lôi Trung ngày càng kiêu ngạo.

“Chúng ta đều là bạn học, các cậu cứ trơ mắt nhìn cậu ấy bị bắt nạt như vậy sao? Các cậu còn là con người không?!”

Tô Miểu: …

Chỉ định xem kịch thôi mà, sao lại bị gán tội “không phải con người” thế?

Cậu kín đáo đảo mắt, khoanh tay và châm chọc Hạ Mạt:

“Anh hai à, tự anh muốn làm người hùng, sao còn kéo tụi tôi xuống nước?”

“Anh dũng cảm thật đấy, nhưng có biết suýt nữa anh đã hại chết cậu ta không?”

“Anh nghĩ mình đang cứu cậu ta à? Cậu ta chắc chắn đang hận anh đến chết.”

Hạ Mạt nhìn về phía Tô Miểu, ánh mắt thoáng chốc ngây dại.

Cậu ta giận bản thân vì đã có chút dao động trước một kẻ “bên ngoài đẹp đẽ nhưng bên trong mục nát” như Tô Miểu

Hạ Mạt trừng đôi mắt trong veo, đầy bướng bỉnh:

“Tôi không tin.”

“Tôi đang cứu cậu ấy, còn các cậu thì đứng nhìn cậu ấy nhảy lầu. Các cậu thực sự là con người sao? Tại sao các cậu không có chút đồng cảm nào vậy?”
Lời còn chưa dứt, cậu ta quay xuống nhìn người vừa được cứu. Nhưng ánh mắt của người kia chỉ đầy căm ghét hướng về Hạ Mạt.

Còn với đám người đã thờ ơ khi cậu ta nhảy lầu, cậu ta lại cười nói vui vẻ.

Hạ Mạt thầm nghĩ: Đây là loại trường học gì thế này?

Người được giúp thì tỏ ra căm hờn với ân nhân, còn lại cảm ơn kẻ bắt nạt mình.

Tô Miểu mỉm cười, khóe môi cong lên đầy châm biếm, ngũ quan sắc sảo sáng ngời.

Cậu giơ một ngón tay thon dài, chỉ nhẹ vào Hạ Mạt:

“Học sinh nghèo, đừng tự cho mình là đúng nữa. Khi cậu không có khả năng thay đổi mọi thứ, tuân theo quy tắc mới là cách bảo vệ bản thân và người khác.”

Lôi Trung rõ ràng đã định tha cho người kia. Nhảy từ tầng hai xuống không chết được, cùng lắm chỉ gãy xương.

Đổi một vết thương để giữ lấy mạng sống và tư cách ở lại Hách Đức, người kia rõ ràng thông minh hơn Hạ Mạt.
Nhưng Hạ Mạt là nhân vật thụ chính. Cậu ta đương nhiên không giống những người khác, nếu không làm sao có thể hấp dẫn được các nhân vật công?

Tô Miểu khẽ cười, vẻ mặt thờ ơ, khoanh tay rời đi cùng bạn cùng phòng.

Hệ thống pháo hôi không nhịn được mà vỗ tay khen ngợi trong lòng.

[Ký chủ đúng là một pháo hôi chuyên nghiệp, biết cách ức hϊếp người khác thật hoàn hảo!]

Hệ thống pháo hôi cảm thấy ánh sáng của chiến thắng đã gần ngay trước mắt.

Chỉ là khi vừa rời khỏi đám đông chưa được bao xa, Tô Miểu đã nghe thấy giọng của Lôi Trung từ phía sau.

Cậu hơi nhíu mày, không hiểu tại sao một kẻ vốn “khinh thường cậu trong ký ức” là Lôi Trung lại đột nhiên gọi cậu.

Nhưng với tư cách là một pháo hôi biết "nịnh trên đạp dưới," dĩ nhiên cậu không thể lờ đi.

Tô Miểu quay lại, giọng nói cố tình mang chút lấy lòng để tạo thiện cảm:
“Anh Lôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play