Tô Miểu: [Sao nam phụ số hai lại không đi theo cốt truyện?]

Hệ thống pháo hôi cũng đơ ra.

[Chết tiệt! Công số 2 sao lại không đi theo cốt truyện chứ!]

[Khoan đã, tại sao cậu lại gọi anh ta là nam phụ số hai?]
Tô Miểu nhún vai.

[Theo kinh nghiệm chơi mấy trò về F4 trường học của tao, người trông có vẻ bình thường nhất thường là nam phụ số hai.]

Hệ thống pháo hôi: … Quá đáng! Cậu ta đoán trúng rồi!

Tống Vân Gián quả thực cầm trong tay kịch bản của nam phụ số hai.

Anh là quý công tử ôn hòa nhất trong F4, và cũng là người duy nhất đem lại sự ấm áp cho Hạ Mạt trong ngôi trường này.

Trong nguyên tác, Tống Vân Gián vì Hạ Mạt mà kế thừa tập đoàn y tế của gia đình, chỉ để có thể đối đầu với các công khác. Điều này càng khiến Hạ Mạt thêm cảm động và thương xót anh.

Hệ thống pháo hôi tiết lộ một chút nội dung, khiến Tô Miểu không bất ngờ. Nam phụ số hai thường được thiết kế để làm độc giả cảm thấy đau lòng mà.

Nhưng vấn đề là, tại sao Tống Vân Gián không đi theo cốt truyện?!
Theo nguyên tác, Tống Vân Gián phải lập tức nhìn thấu sự việc, bảo vệ Hạ Mạt và trừng phạt Tô Miểu. Hạ Mạt sẽ từ đó nảy sinh thiện cảm với Tống Vân Gián, còn Tống Vân Gián cũng ghi nhớ hình ảnh một Hạ Mạt không khuất phục trước quyền thế.

Thế mà giờ, Tống Vân Gián lại muốn trừng phạt Hạ Mạt?!

Đôi mắt Hạ Mạt ngấn lệ, trông thật đáng thương. Cậu ta nhìn Tống Vân Gián đầy thất vọng.

“Tôi cứ tưởng anh là người tốt, hóa ra anh cũng như bọn họ, xem thường người nghèo chúng tôi!”

Người phía sau Tống Vân Gián cau mày nói:

“Nếu cậu thực sự gây ra tổn thất cho bạn học Tô, thì đúng là cần phải bồi thường.”

Hạ Mạt cắn môi, muốn nói thêm song bị bàn tay giơ lên của Tống Vân Gián ngăn lại.

Giọng nói ôn hòa của Tống Vân Gián vẫn vang lên, nhưng mang theo sự không thể phản bác:
“Trong trường học, tất cả học sinh đều phải tuân thủ quy định của trường.”

“Bạn Cao Câu muốn đánh cậu, tất nhiên cần bị trừng phạt.”

Hạ Mạt dám cãi lại Tống Vân Gián vì nghĩ rằng anh là người đứng về lẽ phải. Rõ ràng Tô Miểu là người gây sự, còn cậu ta chỉ vô tình làm rơi vòng tay của Tô Miểu.

Thậm chí, cậu ta còn nghi ngờ Tô Miểu cố tình dựng chuyện. Có khi nào vòng tay của cậu ta đã vỡ từ trước, giờ chỉ lấy cớ để bắt nạt cậu ta không?

Dù cảm thấy mình bị oan, Hạ Mạt vẫn sẵn sàng bồi thường. Vì cậu ta khác với những kẻ “bám váy mẹ” như Tô Miểu.

Giọng nói dịu dàng nhưng đầy uy quyền của Tống Vân Gián lại vang lên:

“Có điều cậu cũng có trách nhiệm, đúng không?”

Ngón tay thon dài của anh chỉ vào chuỗi vòng tay vỡ nát. Hạ Mạt cúi đầu, thái độ nhận lỗi rất tốt.

“Tất cả những người ở đây đều bị trừ một điểm.”

Ánh mắt thanh thoát của Tống Vân Gián chuyển qua Tô Miểu:

“Cậu cũng vậy.”

Ở Hách Đức, dù học sinh được đối xử khá ưu ái, song nếu không đạt đủ điểm thì sẽ không thể tốt nghiệp. Mà không tốt nghiệp ở đây sẽ trở thành trò cười của cả giới thượng lưu.

Chỉ một điểm bị trừ, Tô Miểu lập tức ngừng khóc, muốn biện minh. Chẳng qua Tống Vân Gián không cho cậu cơ hội.

Quyết định trừ điểm của anh chỉ có thể bị hủy nếu gửi yêu cầu phúc thẩm đến hội học sinh. Nếu không, tất cả phải tuân theo.

Hạ Mạt thở phào nhẹ nhõm. Tống Vân Gián quả thực không giống những người khác, nhất là khi đối mặt với đám người ngông cuồng như Tô Miểu.

Cậu ta thầm nghĩ, nếu có thể làm bạn với Tống Vân Gián thì tốt quá…

Hệ thống cũng nhẹ nhõm. Dù tình tiết có hơi lệch nhẹ, nhưng ít nhất pháo hôi ác độc Tô Miểu đã bị trừng phạt. Xem cách Hạ Mạt nhìn Tống Vân Gián, rõ ràng cậu ta đã nảy sinh thiện cảm.

Giờ chỉ cần Tô Miểu tiếp tục quấy rối Tống Vân Gián, khiến anh ghét cậu, thì đoạn kịch bản này sẽ kết thúc hoàn hảo!

Đôi mắt tròn xoe của Tô Miểu lườm Hạ Mạt, cậu hạ giọng đe dọa:

“Học sinh nghèo, mấy trò hèn hạ của cậu chỉ dùng được một lần thôi.”

“Nhớ bồi thường đấy, haha. Không cần phải bán nhà bán đất chứ? Nếu không trả được thì nhanh mà cuốn gói khỏi Hách Đức.”

Hạ Mạt cứng đầu trừng mắt nhìn lại, rồi bất giác bị gương mặt đẹp đẽ của Tô Miểu làm lóe mắt.

Tô Miểu không hiểu sao nhân vật thụ chính lại đột nhiên ngẩn người. Thấy Tống Vân Gián và nhóm người đã đi khuất, cậu vội vàng bỏ mặc đám người đang chào đón tân sinh viên, chạy theo Tống Vân Gián.

Không thể bỏ lỡ cơ hội quấy rối nhân vật công!

Cao Câu nhìn theo bóng dáng của Tô Miểu, rồi quay lại trừng mắt với đám học sinh nghèo.

Với những người này, họ vốn chẳng cần phải tử tế.

Ai biết khi nào họ sẽ gây thù chuốc oán với tầng lớp quyền quý, rồi bị đuổi khỏi Hách Đức trong nhục nhã?

Cao Câu có linh cảm, người tiếp theo có lẽ sẽ là Hạ Mạt.

Hắn đã thấy quá nhiều học sinh nghèo đến đây với tham vọng chiếm được tình cảm của bốn công tử nhà tài phiệt.

Những kẻ đó đều ngoan cường, trong sáng và dũng cảm, mong muốn một câu chuyện tình yêu cảm động.
Nhưng cuối cùng, tất cả đều biến mất khỏi trường mà không để lại dấu vết.

Chỉ trong tích tắc, dòng suy nghĩ kỳ lạ đó biến mất khỏi đầu Cao Câu.

Hắn lắc lắc đầu, thầm tự hỏi mình đang làm gì ở đây.

Rồi hắn nói ra câu mà dường như đã lặp lại vô số lần:

“An phận một chút đi! Đừng để dã tâm lộ rõ trên mặt, đồ học sinh nghèo. Vòng tay của Tô Miểu mà cậu có đền nổi không? Đừng để đến lúc đó lại như lời cậu ta nói, dùng đạo đức ép buộc cậu ấy đấy."

Hạ Mạt mím chặt môi, dáng vẻ yếu ớt khiến người ta không nỡ nói nặng lời.

“Dù làm thêm hay làm bất cứ việc gì, tôi cũng sẽ bồi thường thiệt hại của cậu ấy.”

Cao Câu cười khẩy, giọng điệu đầy vẻ kiêu ngạo.

“Bồi thường? Nếu cậu bán mình cho họ thì may ra mới đền nổi. Còn nếu dựa vào sức mình, thì chắc cậu phải làm mấy năm trời đấy!”
Nói xong, Cao Câu bỏ đi với vẻ cười cợt, để lại Hạ Mạt đứng nguyên tại chỗ, áp lực từ món nợ lớn như đè nặng lên người cậu ta, nước mắt cứ thế rơi.

Ở phía bên kia, Tô Miểu cuối cùng cũng đuổi kịp Tống Vân Gián. Vẻ mặt của Tống Vân Gián vẫn ôn hòa như trước, ánh mắt dừng lại trên gương mặt phồng má của Tô Miểu.

Trông thật mềm mại, không biết nếu chọc vào sẽ có cảm giác thế nào.

Vô thức, ngón tay thon dài như ngọc của anh hơi động. Nhưng ngay sau đó anh lấy lại tinh thần, mới nghe thấy giọng nói rõ ràng của thiếu niên trước mặt, đôi mắt tròn xoe càng thêm to tròn vì tức giận.

“Trưởng ban, chuỗi vòng tay của tôi bị cậu ta làm vỡ, tại sao tôi cũng bị phạt chứ…”

Tô Miểu cắn môi, nhìn từ trên xuống khuôn mặt thanh tú của Tống Vân Gián. Khuôn mặt nhỏ nhắn ấy dường như chỉ cần một bàn tay là có thể ôm trọn.
Giọng nói của Tống Vân Gián vẫn dịu dàng như vậy:

“Bạn học Tô, dù tài sản của bạn bị hư hại nhưng nếu trong nhóm học sinh mới có ai đó bị nghi ngờ là kẻ trộm, điều này sẽ gây ảnh hưởng xấu, làm tổn hại đến danh tiếng của học viện. Bạn hiểu điều này, đúng không?”

Anh ngừng lại một chút, rồi với vẻ hơi khó xử, tiếp tục:

“Nhưng có một cách để bạn xóa bỏ hình phạt.”

Tô Miểu lập tức phấn khích, giọng đầy nhiệt tình:

“Thật sao? Cách gì tôi cũng sẵn sàng làm!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play