Tô Miểu chớp đôi mắt tròn xoe, đôi đồng tử màu nhạt như mắt mèo Ba Tư lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Cậu bình thản tiếp nhận hệ thống, giống như việc đồng ý nhận nhiệm vụ làm pháo hôi vậy.

Tô Miểu không phản kháng, chỉ yên lặng chấp nhận thân phận hiện tại của mình, một pháo hôi ác độc trong trường nam sinh quý tộc.

Điều trớ trêu là thế giới này lại xuất phát từ tiểu thuyết “Trường Học Quý Tộc và Những Hoàng Tử Bá Đạo Của Tôi”.

Tô Miểu đẩy gọng kính vốn không tồn tại trên mặt, trong lòng đã lờ mờ đoán được nội dung cốt truyện. Đây là một tiểu thuyết Mary Sue trường học.

Cốt truyện Mary Sue thường bắt đầu bằng những mâu thuẫn giai cấp.

Nhân vật thụ chính Hạ Mạt xuất thân nghèo khó, nhưng lại gan dạ và mạnh mẽ. Vì bảo vệ bạn học, cậu ta đυ.ng phải tầng lớp thượng lưu trong trường, từ đó chính thức bước vào tầm mắt của họ.
Tiếp theo là hàng loạt tình tiết nhân vật thụ chính đối đầu với những giá trị quan vặn vẹo của các nhân vật công, khiến họ càng ngày càng bị cậu ta thu hút.

Bốn nhân vật công F4 của trường bao gồm: Cậu chủ ngang ngược, hoàng tử dịu dàng, kỵ sĩ lạnh lùng và hội trưởng nghiêm nghị, tất cả đều yêu Hạ Mạt.

Cuối cùng, Hạ Mạt bị cuốn vào mớ tình cảm rối ren, nhưng F4 vì tình yêu mà thỏa hiệp, cùng nhau bước vào cuộc sống hạnh phúc.

Tô Miểu: …

Ở giữa những tình tiết đầy đường mật đó, lại xen lẫn vài nhân vật pháo hôi ác độc như cậu. Pháo hôi Tô Miểu chuyên bắt nạt Hạ Mạt, chẳng qua càng bắt nạt thì Hạ Mạt lại càng tỏa sáng, thu hút bốn nhân vật công.

Nói ngắn gọn, Tô Miểu chỉ là công cụ thúc đẩy cốt truyện.

Đỉnh điểm là khi cậu ghen tị với Hạ Mạt, bắt cóc cậu ta, bị bốn người kia phát hiện và giải cứu. Cuối cùng, pháo hôi "hoàn thành sứ mệnh" và bị loại bỏ.
Để Tô Miểu không biết trước kết cục bi thảm của mình mà sinh ra thái độ tiêu cực, hệ thống quyết định không tiết lộ nội dung cốt truyện. Nó chỉ cần cậu tuân thủ đúng thiết lập nhân vật pháo hôi ác độc.

[Nhìn chung, nhiệm vụ của cậu là bắt nạt nhân vật thụ chính, quấy rối nhân vật công, và cuối cùng… thành công đi logout.]

Tô Miểu gật đầu đồng ý, vẫn đang chăm chú quan sát cơ thể mình. Để đảm bảo cậu hoàn toàn nhập vai, hệ thống đã sao chép thân thể của cậu và truyền ký ức thuộc về nhân vật pháo hôi này vào.

Trong thoáng chốc, Tô Miểu gần như tin rằng cậu thực sự là Tô Miểu của thế giới này.

Nhận thấy sự ngơ ngác của cậu, hệ thống pháo hôi nghiêm túc nhắc nhở:

[Vừa rồi chỉ là một điểm nhỏ trong cốt truyện! Cậu đã hoàn thành rất tốt, nhưng nhân vật thụ chính sắp xuất hiện. Tuyệt đối không được phá hỏng thiết lập!]
[Cậu yên tâm, vì pháo hôi gốc đã bỏ trốn nên thế giới này rơi vào trạng thái tạm dừng. Chỉ khi cậu đến, thế giới mới bắt đầu vận hành trở lại. Chỉ cần giữ vững nhân thiết và làm tốt nhiệm vụ, mọi chuyện sẽ ổn thôi.]

Tô Miểu gật đầu lia lịa: “Ừm ừm ừm."

Hệ thống pháo hôi: … Tôi cảm thấy mình đang bị qua loa, hơn nữa, tôi có bằng chứng.

Thấy học sinh mới đã bước vào lớp, Tô Miểu đứng thẳng người, trong đầu nhanh chóng trả lời hệ thống đang sắp phát cáu:

[Tao biết rồi, tao là pháo hôi ác độc, không thể phá nhân thiết, cố ý phá hoại cốt truyện sẽ bị thế giới xử lý.]

[Hiểu mà, hiểu cả rồi.]

[Giờ tao làm nhiệm vụ đây, mày im miệng đi.]

Hệ thống pháo hôi: … Càng tức hơn thì phải làm sao?

Trong nhóm học sinh mới, những người có vẻ bối rối chính là học sinh được đặc cách tuyển sinh.

Bọn họ thường được gọi bằng một danh xưng chung: Học sinh nghèo.

Dù là những học sinh có thành tích xuất sắc mới được trường Hách Đức tuyển thẳng, nhưng đại học hàng đầu tinh cầu Tinh Châu cũng không thể hấp dẫn bằng Hách Đức.

Ngày đầu nhập học, khung cảnh tráng lệ của ngôi trường đã khiến những học sinh này rụt rè.

Chưa kể đến hàng loạt siêu xe đỗ trước cổng trường, những thứ họ thậm chí không dám chạm vào.

Tô Miểu ngay lập tức nhận ra nhân vật thụ chính. Quả thực cậu ta trông giống như một nhành cỏ dại.

Khác với những học sinh nghèo nhút nhát khác, lúc này Hạ Mạt lại tò mò quan sát ngôi trường mơ ước.

Tuy nhiên, các học sinh khác trong trường chỉ bàn tán về thương hiệu nổi tiếng, hàng hiệu xa xỉ, siêu xe đắt tiền, hoặc những thứ họ hoàn toàn không hiểu.

Cảm giác này hoàn toàn khác biệt với ngôi trường cũ và cuộc sống của họ.

Vẻ đẹp tỏa sáng của Tô Miểu nổi bật trong lớp học, nhất là khi cậu ngồi trên bàn, xung quanh là một đám con trai đang cười nói.

Hạ Mạt vô thức muốn tiến lại gần, song khi nghe bọn họ bàn về các thương hiệu xa xỉ mới ra mắt, cậu ta lại ngập ngừng dừng bước.

Tô Miểu nhận thấy ánh nhìn của Hạ Mạt, liền quay đi với vẻ khinh thường.

Giọng nói dễ nghe của cậu không lớn không nhỏ, vừa đủ để lọt vào tai Hạ Mạt:

"Học sinh nghèo đang nhìn gì vậy? Sợ cái vòng tay vừa mua của tôi bị cậu nhìn cho mất giá hay sao?"

Đám bạn bên cạnh bật cười lớn, ánh mắt đầy ác ý thi thoảng liếc về phía nhóm học sinh nghèo.

Cao Câu bật cười ha hả, không ngừng hùa theo Tô Miểu:

"Cậu nhớ giữ kỹ đi, cái vòng tay đó chắc có thể mua được một căn nhà của cậu ta đấy!"

Vòng tay mà Tô Miểu vừa đưa cho nhóm bạn chuyền tay nhau, giờ đã rơi vào tay Hạ Mạt.

Không chịu nổi nữa, Hạ Mạt lớn tiếng phản bác:

"Các cậu đang nói chúng tôi ăn trộm sao? Tôi nói cho các cậu biết, bọn tôi tuy nghèo nhưng cũng có lòng tự trọng! Bị các cậu vu oan như vậy, dù không học ở đây, tôi cũng phải chứng minh sự trong sạch của mình! Không phải cứ có tiền là giỏi! Tôi muốn nói cho các cậu biết rằng tất cả mọi người đều bình đẳng!"
Những học sinh khác: ⊙_⊙? Chúng tôi vẫn muốn học ở đây mà!

Hạ Mạt giật lại chiếc vòng tay, tức giận nhìn Tô Miểu:

"Thứ các cậu xem là hàng xa xỉ, với tôi chẳng đáng một xu! Vì nó là đồ vô dụng. Có tiền tôi sẽ làm từ thiện giúp người ta no bụng, chứ không phải chạy theo mấy thứ phù phiếm như các cậu!"

Cậu ta định ném chiếc vòng lại cho Tô Miểu, nhưng rồi một sự cố nhỏ xảy ra.

Chuỗi vòng ngọc rơi xuống đất, phát ra âm thanh vỡ nát.

Biểu cảm chính nghĩa của Hạ Mạt phút chốc tan vỡ.

Tô Miểu cũng đơ mặt.

Cậu lập tức cúi xuống nhặt chuỗi vòng tay bị vỡ, đẩy tay Hạ Mạt đang định giúp ra và tức giận quát lên:

“Cậu đang làm gì vậy! Cậu có biết cái này đắt thế nào không?”

Hạ Mạt cố gắng giúp đỡ, nhặt những hạt ngọc vỡ vụn trên sàn. Song không ngờ lại vô tình giẫm lên, khiến chúng vỡ nát hơn nữa.
“Cậu cố ý đúng không!”

Tô Miểu tức đến đỏ mắt, mạnh tay đẩy Hạ Mạt sang một bên. Hạ Mạt loạng choạng ngã xuống đất, phát ra tiếng rên đau đớn.

Theo kịch bản, cảnh này sẽ khiến các học sinh nghèo khác và cả những học sinh thường cảm thấy thương cảm cho Hạ Mạt, đồng thời càng thêm ghét bỏ Tô Miểu.

“Tôi sẽ đền cho cậu, nhưng sao cậu phải làm căng như vậy chứ!”

Nghe Hạ Mạt nói, Tô Miểu bật cười như thể vừa nghe một chuyện đùa.

“Cậu đền? Cậu lấy gì mà đền? Giờ nói thì hay lắm, nhưng đến khi biết giá trị của nó, chắc cậu phải sống hai kiếp mới đền nổi! Đến lúc đó, cậu lại định dùng đạo đức để ép buộc tôi, nói rằng tôi làm khó một học sinh nghèo đúng không?”

Lời lẽ cay nghiệt của Tô Miểu khiến mọi người xung quanh tức giận, có vài học sinh muốn lên tiếng bênh vực Hạ Mạt.
Chỉ là khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe, đầy nước của Tô Miểu, họ lại do dự, không biết nên làm gì.

Cao Câu không chịu nổi nữa, bước lên giúp Tô Miểu. Hắn nắm cổ áo Hạ Mạt, giơ nắm đấm lên định đánh.

Một bàn tay dịu dàng nhưng đầy sức mạnh đã ngăn hắn lại.

Giọng nói như dòng suối mát vang lên, chậm rãi mà rõ ràng:

“Bạn học, ở Hách Đức mà đánh nhau là vi phạm nội quy đấy.”

Người vừa đến có vẻ ngoài ôn hòa, tuấn tú, gương mặt điển trai mang theo nụ cười lịch sự. Nhưng không ai dám xem thường anh, vì anh chính là Tống Vân Gián, một trong F4 của trường, được mệnh danh là “Hoàng tử dịu dàng.”

Tống Vân Gián tính tình tốt bụng, là quý công tử nho nhã, thường giúp đỡ mọi người và cũng là trưởng ban kỷ luật của trường. Ngoài việc hỗ trợ hội trưởng quản lý hội học sinh, anh còn nổi tiếng với lòng bao dung.

Người ta đồn rằng nếu bạn làm mất lòng tầng lớp quyền quý, hãy tìm Tống Vân Gián cầu xin, biết đâu sẽ nhận được sự giúp đỡ.

Những tiếng thì thầm rì rào vang lên khi anh bước vào lớp.

“Trưởng ban kỷ luật Tống đến rồi, mau im lặng!”

“Ai gọi được Tống Vân Gián đến thế? Có người sắp gặp rắc rối rồi.”

“Nghe nói anh ấy giống mẹ, cả khí chất cũng vậy. Đúng là con nhà danh giá, gia đình anh ấy nắm cả tập đoàn y tế lớn nhất Tinh Châu đấy.”



Đôi tai của Hạ Mạt hơi động đậy.

“Chào cậu Tống!”

Học sinh năm hai lập tức cúi đầu chào Tống Vân Gián.

Anh khẽ gật đầu, giọng nói ôn hòa cất lên:

“Đã xảy ra chuyện gì? Sao lại đánh nhau?”

Từ lúc Tống Vân Gián xuất hiện, ánh mắt của Tô Miểu luôn dừng trên người anh. Nghe anh hỏi, cậu lập tức lên tiếng:

“Cậu ta làm hỏng chuỗi vòng tay của tôi!”

Giọng cậu nghe đầy đáng thương, gương mặt xinh đẹp tái nhợt cũng hiện rõ vẻ ấm ức. Dù nhiều người biết Tô Miểu là người gây chuyện trước nhưng nhìn dáng vẻ cậu lúc này, họ không khỏi muốn đứng về phía cậu.

Mọi người nhao nhao lên tiếng, biến Hạ Mạt thành kẻ xấu cố tình trộm vòng tay của Tô Miểu, không trộm được thì làm hỏng.

Chỉ có Hạ Mạt giữ gương mặt bướng bỉnh, ngẩng lên nhìn thẳng vào Tống Vân Gián.

Cậu ta không tin, người này nhìn hiền lành như vậy, chẳng lẽ cũng giống những kẻ khác nghĩ rằng cậu ta sai?

Ánh mắt của Tống Vân Gián lướt qua Tô Miểu đang ngấn lệ. Anh dừng lại vài giây.

Làn da mỏng manh, trắng trẻo của Tô Miểu khiến cậu dù đang giả khóc cũng trông rất đáng thương. Nhưng vì kỹ năng diễn xuất quá tệ, ánh mắt cậu lộ rõ sự đắc ý và cố ý kích động, ai tinh ý đều nhận ra cậu đang giả vờ.

Tô Miểu cảm thấy lúc này mình tỏa ra khí chất vừa ngu ngốc vừa ác độc, hoàn toàn phù hợp với hình tượng pháo hôi ác độc.

“Im lặng!”

Người đi sau Tống Vân Gián lên tiếng, lập tức mọi âm thanh im bặt, chờ đợi phán xét từ anh.

Trong ánh mắt đầy kỳ vọng của Hạ Mạt, cuối cùng Tống Vân Gián cũng mở miệng:

“Quả thực cần phải trừng phạt.”

Tô Miểu: ?

Hệ thống: ???

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play