6
Sau màn mặn nồng kịch liệt.
Hạ Úc Phỉ khoác hờ chiếc sơ mi rộng thùng thình của người đàn ông, nép mình trên tấm nệm giường êm ái, mái tóc đen nhánh như tơ lụa xõa tung.
Ôn Kiến Từ tắm xong, tranh thủ nghe hai cuộc điện thoại công việc, khi trở lại mép giường, liền nghe thấy Hạ Úc Phỉ vừa chê bai thư ký của anh không có khái niệm về thời gian riêng tư, lại vừa thẳng thắn nói về chuyện nam nữ, “Thời gian anh ở phòng tổng thống 2537 đều thuộc về tôi, đạo lý này đúng không?”
Ôn Kiến Từ khẽ cụp mắt, hai người nhìn nhau một lát.
Hạ Úc Phỉ ngước mặt, gò má ửng hồng chưa tan hết, khiến người ta liên tưởng đến cánh hoa điểm sương sớm, vẻ đẹp quyến rũ đến kinh người, dù có chút tùy hứng trẻ con, ngược lại càng thêm phần đặc biệt.
Ôn Kiến Từ chiều theo cô, giọng điệu trầm ấm dịu dàng, hỏi: “Đúng là đạo lý ấy, vậy tôi phải bồi tội thế nào đây?”
Hạ Úc Phỉ đã chờ đợi những lời này, cánh tay trắng như tuyết vòng qua cổ anh, tiện đà ngồi dậy, nhỏ giọng đòi hỏi: “Bồi tôi một bữa khuya.”
Cô là người phàm xác thịt, sau khi tiêu hao năng lượng quá mức, cũng cần bổ sung chút dinh dưỡng.
Hạ Úc Phỉ than thở đã ngán ngẩm tay nghề đầu bếp khách sạn của đoàn phim, cố nén cảm giác ê ẩm chân vẫn chưa hết, liền kéo Ôn Kiến Từ ra cửa, đến quán ăn khuya quen thuộc của cô.
Mấy chiếc bàn vuông nhỏ đơn sơ đã chật kín người, khách đêm không ít, chỉ còn lại một chiếc bàn nhỏ dựa sát cửa.
Hạ Úc Phỉ quen thói tìm ghế tre ngồi xuống, vừa ngước mắt, đã thấy Ôn Kiến Từ cũng bình thản ngồi xuống, bộ vest đắt tiền trên người anh hoàn toàn lạc lõng giữa khung cảnh xung quanh.
Nhìn anh, cô thế mà lại buột miệng hỏi: “Anh uống sữa đậu nành Vượng Tử chưa?”
Ôn Kiến Từ không chỉ chưa uống bao giờ, mà trong cuộc đời thái tử gia thuận buồm xuôi gió của anh cũng chưa từng tiếp xúc với cái kiểu ồn ào náo nhiệt của quán xá bình dân này.
Hạ Úc Phỉ gọi một chai bia lạnh giá rẻ của ông chủ câm điếc, rồi tự mình khui một hộp sữa đậu nành Vượng Tử.
Sữa trắng đổ vào ly thủy tinh chạm vào những viên đá kêu lanh canh, nhân lúc hơi lạnh còn vương, cô nâng ly nhấp một ngụm nhỏ, vẻ mặt thỏa mãn đến nỗi hàng mi dài gần như khép lại, rồi tự nhiên đưa cho anh.
Ánh mắt Ôn Kiến Từ dừng lại một thoáng trên bàn tay phải đang cầm ly của cô, đầu ngón tay trắng muốt. Ngay sau đó, anh lịch sự phối hợp nếm thử một chút, vừa đúng vị trí mà môi cô vừa chạm.
Dù đêm nay đã làm tình, nhưng hai người vẫn chưa từng hôn môi, huống chi là thân mật dùng chung đồ như vậy.
Đến khi Hạ Úc Phỉ kịp phản ứng, ánh mắt không kìm được mà liếc về phía yết hầu hơi nhấp nhô lên xuống của Ôn Kiến Từ, một cảm giác kỳ lạ khó tả ập đến trong lòng, cô mím môi dưới, tự nhủ có lẽ là do uống phải rượu giả nên mới thế.
Yên lặng một lát.
Người ta khi xấu hổ, khó tránh khỏi phải tìm chuyện để nói.
Hạ Úc Phỉ không hề báo trước, bỗng dưng muốn chia sẻ, “Thật ra tôi học rất nhanh, cái gì nhìn một lần là có thể làm lại ngay, nếu ở trường học, chắc chắn là học sinh giỏi được thầy cô đặc biệt coi trọng, không dùng đến thì thật là lãng phí tài năng của tôi.”
Ôn Kiến Từ nhìn cô một cái, giọng nói trầm thấp, “Không tính là lãng phí.”
Hạ Úc Phỉ tiếp tục nâng ly, uống một ngụm lớn, giọng nói mềm mại sau khi được làm ẩm, dễ dàng lay động lòng người, “Anh cũng thấy tôi đâu chỉ có mỗi vẻ đẹp? Còn biết múa ba lê, viết thư pháp đẹp, thích hội họa nữa. À đúng rồi, cà chua bi tôi trồng còn đặc biệt ngọt!”
"Quả thật là lợi hại, Hạ tiểu thư thông minh tài trí hơn người đến cà chua bi cũng biết trồng." Ôn Kiến Từ ngạc nhiên im lặng một lát, rồi sau đó, có chút hứng thú khen ngợi cô. Người có địa vị cao, vào lúc này lại tỏ ra đặc biệt khoan dung.
Hạ Úc Phỉ không ngờ vẻ đắc ý hơi hếch cằm của mình lại giống như con chim sẻ nhỏ khoe bộ lông sặc sỡ, chút tâm tư nhỏ bé đều phơi bày ra hết.
Không khí trước mắt vừa vặn hài hòa.
Ôn Kiến Từ giơ tay, nhẹ nhàng chạm vào đuôi mắt cô.
Hạ Úc Phỉ giật mình.
Cô thấy Ôn Kiến Từ không chút để ý vuốt ve đốt ngón tay, khẽ nói: “Ướt.”
Nửa thân trên Hạ Úc Phỉ gần như cứng đờ, hàng mi run rẩy.
Một lúc lâu sau, cô mới theo bản năng dụi dụi mắt, dường như muốn lau đi cái ẩm ướt kia, nhưng lại mơ hồ như làm lan tỏa cái hơi ấm còn sót lại của Ôn Kiến Từ.
Tầm mắt có chút mơ hồ, bỗng nhiên, một vệt đỏ xuất hiện trước mắt.
Là chiếc hộp trang sức đã mở ra.
Màu đỏ gần giống hoa hồng, chất liệu đá quý cao cấp được chế tác tinh xảo thành đôi khuyên tai. Hạ Úc Phỉ đại diện cho không ít nhãn hiệu thời trang, liếc mắt một cái liền nhận ra tên nhà thiết kế khắc trên hộp, người này có danh tiếng cực lớn trong giới, hàng triển lãm của bà đều phải đấu giá cao ngất ngưỡng.
Hơn nữa, minh tinh muốn mượn trang sức của phòng làm việc bà để tham dự sự kiện, đều phải hẹn trước nửa năm.
Hạ Úc Phỉ nhìn về phía Ôn Kiến Từ vẻ mặt bình thản, nghe anh nói, “Tình cờ thấy, cảm thấy hợp với em.”
Cảm thấy hợp với cô, liền mang về cho cô.
Hạ Úc Phỉ cảm nhận được một chút vui sướng, nhưng lại không biết diễn tả thứ cảm xúc này thế nào, đơn giản là rất hào phóng đeo thử một chiếc khuyên tai trước mặt anh, tua đỏ lắc lư rủ xuống má, lộ ra xúc cảm lạnh lẽo.
Hạ Úc Phỉ vừa cười vừa nói, “Đẹp không anh?”
Hai người nhìn nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi, ánh mắt Ôn Kiến Từ trầm tĩnh nhìn đôi môi hồng nhuận kiều diễm của người phụ nữ trước mặt, cùng chiếc khuyên tai đá quý trên vành tai cô hòa quyện chiếu sáng lẫn nhau, dưới bầu trời đêm náo nhiệt này, rực rỡ đến chói mắt.
Một lúc sau, ngón tay thon dài sạch sẽ của anh chạm nhẹ vào sợi tua.
Rõ ràng không chạm đến một tấc da thịt, nhưng mùi hương gỗ mun nhàn nhạt lạnh lẽo lại phảng phất từ chiếc khuyên tai nhanh chóng lướt xuống, trong khoảnh khắc mơ hồ, trái tim Hạ Úc Phỉ nảy sinh một cảm giác tê dại xa lạ, không ai dạy cô tình yêu là gì, những hiểu biết nông cạn về tình cảm đều là từ sách vở mà ra.
Cô đắm chìm trong thứ cảm xúc gây nghiện này, lại không nhớ rõ mình rung động vì điều gì, chỉ là theo bản năng dành nhiều thời gian hơn để nhìn Ôn Kiến Từ.
Nhìn Ôn Kiến Từ với thân phận tôn quý, được bao phủ bởi ánh trăng bạc trắng trải đầy đất.
…
Chiếc khuyên tai còn lại cũng được đeo lên.
Hạ Úc Phỉ là người làm gì cũng phải chụp ảnh kỷ niệm vẻ đẹp của mình. Rời khỏi quán ăn khuya đã là sau nửa đêm, tiếng người ồn ào đầu đường cuối ngõ tan đi như sương mù nhạt.
Cô được Ôn Kiến Từ đưa về chung cư trên đường, mở điện thoại sai anh chụp ảnh.
Ôn Kiến Từ khẽ cười, cũng phối hợp.
Hạ Úc Phỉ hơi nghiêng mặt, cố ý khoe trọn đôi khuyên tai, đuôi mắt không kìm được mà hơi cong lên: “Anh chụp cận cảnh cho tôi được không?”
Trong xe, thư ký ngồi phía trước đều nín thở.
Chỉ một lát sau, liền nghe thấy Hạ Úc Phỉ thuyết phục hết sức hợp lý mà không hề vặn vẹo, cô hết chê góc chụp không đẹp, lại chê ánh sáng không tốt, khiến Ôn Kiến Từ phải hạ mình quý phái mà phục vụ cô gần nửa tiếng đồng hồ.
Tuy rằng ảnh chụp ra tấm nào cũng đẹp đến chết người nhưng Hạ Úc Phỉ chỉ chọn một tấm hoàn toàn giữ nguyên vẻ đẹp của cô, đến bộ lọc cũng không chỉnh rồi đăng nhập Weibo gửi đi, dòng trạng thái tùy tiện gõ: “Đêm nay sắc trời đẹp.”
Gửi xong.
Cô kìm lòng không đậu mà liếc mắt từ đuôi mắt ửng hồng xinh đẹp sang Ôn Kiến Từ một lần nữa.
Trong những vệt sáng rực rỡ loang lổ từ cửa sổ xe vụt qua, Ôn Kiến Từ tựa lưng vào ghế, đường nét ngũ quan vốn đã tinh xảo lại càng thêm mơ hồ, chỉ còn lại vẻ tuấn mỹ và kiêu ngạo, cũng giống như làm mờ đi khoảng cách giữa hai người, chẳng phân biệt anh và em.
…
Cả đêm Hạ Úc Phỉ đều mơ thấy Ôn Kiến Từ.
Bất kể là cảnh anh cúi đầu uống ngụm bia ở quán ăn khuya, hay là ngón tay thon dài vô tình chạm vào sợi tua trên vành tai cô, hay là bầu không khí ái muội trong xe... Đến cuối cùng, tất cả đều dừng lại trên gương mặt Ôn Kiến Từ.
Thời gian của người trưởng thành luôn rất quý giá, huống chi là người có địa vị cao.
Hạ Úc Phỉ không thể lý giải nổi tại sao sau khi rời khỏi phòng tổng thống 2537, Ôn Kiến Từ vẫn nguyện ý dành thời gian để cùng cô giải buồn một cách nhàm chán ở bên ngoài.
Nhưng Hạ Úc Phỉ ở tuổi 25 với tính cách yêu ghét rõ ràng, từ thân phận địa vị đến mọi thứ, đều không thể cưỡng lại Ôn Kiến Từ.
Ngày hôm sau, ngủ đến trưa mới tỉnh.
Đào Lang Minh báo cho cô: “Cô lên hot search rồi.”
Hạ Úc Phỉ giật mình, nghĩ là bị người qua đường chụp lén ở quán ăn khuya, ai ngờ mở Weibo ra, những bình luận hot nhất đều đang bàn tán về——
Rolls-Royce? Một minh tinh hạng ba thu nhập chắc không đủ nuôi nổi chiếc xe này đâu nhỉ?
Khuyên tai hồng ngọc? Tôi nhớ không nhầm thì món nhỏ này tuần trước được một phú hào ẩn danh đấu giá, sao lại xuất hiện trên người Hạ Úc Phỉ?
Bởi vì kim chủ ba ba đang ở trên người Hạ Úc Phỉ.
Thư cảnh cáo từ văn phòng luật sư!
Đào Lang Minh không có tiền thuê luật sư đi kiện khắp nơi, cũng không có tiền gỡ hot search, chỉ có thể an ủi bằng miệng: “Chúng ta cây ngay không sợ chết đứng!”
Hạ Úc Phỉ nằm dài trên sofa, hàng mi rũ xuống, nhìn chằm chằm vào bóng mình bị ánh mặt trời chiếu xuống sàn nhà, có hơi nghiêng.
Ngay lúc Đào Lang Minh cho rằng cô đang tìm lại lòng tự trọng dưới đất, bỗng nhiên, Hạ Úc Phỉ khẽ thở dài nói: “Tôi cũng phải tặng anh ấy chút quà, vậy thì mang mấy quả cà chua bi trồng ở ban công, đưa cho anh ấy đi.”
Đào Lang Minh đầu tiên là kinh ngạc, sau đó cảm thấy nể phục.
Thích thì cứ tặng thôi.
Miễn là cái lòng tự tôn cao ngất của cô minh tinh này không bị chà đạp là tốt rồi.
Đầu ngón tay Hạ Úc Phỉ dán vào thân máy lạnh lẽo, nhấp mở WeChat của Ôn Kiến Từ.
Ngập ngừng một chút.
Cô thầm cảnh cáo bản thân, rồi ném vào khung chat một biểu tượng cảm xúc chú chim béo tròn đáng yêu đang lật bụng.
Đợi vài phút, Ôn Kiến Từ nghiêm túc hỏi: “Tại sao lại gửi ảnh khỏa thân cho tôi?”
Hạ Úc Phỉ suýt chút nữa cho rằng lại gửi nhầm đồ, trợn to mắt nhìn chằm chằm vào màn hình mấy giây, hơi ngạc nhiên, hỏi lại anh, “Tôi gửi biểu tượng cảm xúc mà, đâu phải ảnh khỏa thân!?”
Trả lời nhanh hơn tưởng tượng.
Ôn Kiến Từ học theo thói quen của cô, cũng gửi lại một chú chim béo tròn, phiên bản mặc quần áo, không nói thêm lời nào.
Nhấp mở ra xem, Hạ Úc Phỉ cụp mắt xuống so sánh một lát, sau đó mới chậm rãi nhận ra chuyện gì đang xảy ra.
Đây là bôi nhọ... Là bôi nhọ trắng trợn táo bạo!
Cô muốn kiện!!!
Phải gửi thư luật sư cho thái tử gia của gia tộc Ôn thị.
Về vụ hot search trên Weibo, Hạ Úc Phỉ không nhắc đến với Ôn Kiến Từ, thân là người của công chúng... đặc biệt là một mỹ nhân cứu vớt sự nghiệp đang trên bờ vực sụp đổ bằng nhan sắc, khó tránh khỏi đời tư bị bên ngoài chú ý quá mức.
Cô nghĩ thoáng rồi.
Nhưng trong giới không có chuyện tự nhiên lên hot search, rất nhanh có một tập đoàn tên Tông Diệp không biết từ đâu nghe được, chỗ dựa hiện giờ của cô là vị kia ở Ôn gia.
Thế là chủ động tìm đến cửa, thành ý mười phần mà nguyện ý bỏ ra 1 tỷ để đo ni đóng giày cho cô một bộ phim điện ảnh. Chỉ có một yêu cầu, sau khi ký hợp đồng, muốn cô ra mặt tổ chức một bữa tiệc, mời Ôn Kiến Từ đến.
Một bữa cơm đổi 1 tỷ tài nguyên, đây chẳng khác gì hối lộ trắng trợn?
Tập đoàn Tông Diệp bị từ chối, cũng chỉ cười cười, nâng ly rượu uống một ngụm, thẳng thắn hỏi: “Cô chẳng phải là chim hoàng yến được thái tử gia nuôi dưỡng sao?”
Hạ Úc Phỉ xé nát bản hợp đồng kia: “Đương nhiên không phải.”
Cô định nghĩa Ôn Kiến Từ là bạn tình ở phòng tổng thống 2537.
Là một người có thể cung cấp cho cô dịch vụ ngủ nghỉ hoàn hảo. Ở bên anh, Hạ Úc Phỉ cô những ham muốn trần tục, từ đó nếm được thứ ấm áp và niềm vui tạm thời trông rất giống tình yêu.
Tông Diệp không ngừng cho là như vậy.
Hạ Úc Phỉ trở về chung cư, cô vừa mở cửa, khom lưng cởi giày cao gót, vừa khéo có một cuộc điện thoại lạ gọi đến, tay trượt một cái, lỡ tay nghe máy.
Đầu dây bên kia, Hạ Hi Mộng dường như kinh ngạc vì nhanh như vậy đã gọi được, dù sao Hạ Úc Phỉ đoạn tuyệt quan hệ với cả nhà không phải là chuyện đùa, chỉ cần nhìn thấy số điện thoại Hạ gia, hoặc có liên hệ với người Hạ gia, đều bị cô từ chối.
Sợ bị đơn phương cúp máy, Hạ Hi Mộng lên tiếng trước: “Có phải cô vẫn còn ở bên thái tử gia Ôn thị không?”
Đầu ngón tay Hạ Úc Phỉ dừng lại một chút ở mắt cá chân, giọng điệu bình tĩnh: “Hạ Hi Mộng, ai cho cô cái quyền hỏi đến chuyện của tôi?”
"Tôi không có quyền." Hạ Hi Mộng không nói ra được những lời quan tâm chân thành, nói với chị gái cùng cha khác mẹ này của cô ta cũng không thật lòng, do dự mãi, nói: “Nhưng mà cô họ Hạ... Tôi nghe được mấy tin đồn về cô và Ôn Kiến Từ ở buổi tiệc tối, nên có nghĩa vụ nhắc nhở cô một chút, anh ta có thể đã có vị hôn thê.”
Có thể?
Biểu cảm Hạ Úc Phỉ nhàn nhạt, không lên tiếng.
Hạ Hi Mộng dường như sợ bị người khác nghe lén, đi giày cao gót bước đi một lát, trong không gian tĩnh lặng, cô ta cân nhắc tìm từ rồi mới tiếp tục chủ đề vừa rồi: "Giới thượng lưu đều truyền tai nhau rằng Ôn Kiến Từ không có đối tượng kết hôn, là vì chờ tiểu thư Khúc gia trưởng thành..." Nuôi dưỡng minh tinh chỉ là để giải sầu chút nhu cầu sinh lý mà thôi.
Hạ Hi Mộng muốn có chút sức thuyết phục, chủ động cúp điện thoại, gửi cho cô một đoạn video truyền thông kinh tế tài chính quay lại.
Hạ Úc Phỉ nhấp mở.
Hình ảnh phát ra, là ở một nhà hàng kiểu Tây rất phong cách, ánh đèn ấm áp chiếu rọi xung quanh, Ôn Kiến Từ mặc bộ vest đen giản dị ngồi trên ghế, đang thong thả ung dung bóc tôm, đưa cho cô gái tóc dài thẳng màu hạt dẻ ngồi bên cạnh.
Cô gái chống cằm, vừa ăn vừa nói chuyện gì đó, lát sau đứng dậy vòng qua ghế, cử chỉ thân mật lại mang theo ý nũng nịu ôm lấy anh từ phía sau.
Ngồi đối diện còn có một người khác, giám đốc điều hành tập đoàn Khúc thị: Thẩm Phục.
——
Hạ Úc Phỉ không hề động mắt, xuyên qua màn hình, nhìn thấy đường nét nghiêng tuấn mỹ của Ôn Kiến Từ, tỉ mỉ quan sát nửa ngày, chỉ thấy anh vô hình trung lộ Hạ Úc Phỉ không hề chớp mắt, xuyên qua màn hình điện thoại nhìn góc nghiêng đẹp trai của Ôn Kiến Từ, cô tỉ mỉ quan sát hồi lâu những dấu vết còn vương lại. Cô chỉ thấy anh vô tình lộ ra sự cưng chiều đối với cô gái kia.
“Đây là Khúc Giải Ý, viên ngọc quý của Khúc gia... Cô ấy về nước, là đích thân Thẩm tổng và Ôn Kiến Từ cùng nhau ra sân bay đón về. Tháng này cô ấy tròn 18 tuổi.”
Tin nhắn WeChat của Hạ Hi Mộng gửi đến ngay sau đó.
Giây tiếp theo, Hạ Úc Phỉ tắt điện thoại.
Cô rất bình tĩnh, việc đầu tiên là cởi quần áo đi tắm, ném một đống viên tắm vào bồn, đợi đến khi hương thơm nồng nàn bao phủ lấy mình, cô mới đứng dậy. Mái tóc dài ướt sũng không lau khô, bết lại trên bờ vai trắng như tuyết.
Sau đó, chân trần cô đi vào phòng ngủ chính, lấy tất cả thú nhồi bông trên kệ kính áp tường xuống, ngồi khoanh chân trên thảm chơi.
Chơi mệt rồi, theo trình tự bao nhiêu năm không đổi, cô lại cẩn thận bày biện chúng về chỗ cũ:
“Đây là ba.”
“Đây là mẹ.”
“Đây là cô.”
“Đây là chú...”
Hạ Úc Phỉ treo toàn bộ gia phả lên tường, cuối cùng cầm một con chim nhỏ diễm lệ đặt ở góc khuất, giọng nói rất khẽ: “Đây là Phỉ Phỉ.”