5

“Sao lại có chuyện vô tình không xem tôi diễn chứ?”

Hạ Úc Phỉ cảm thấy thật khó tin. Vài ngày sau, cô nhận lời tham gia một sự kiện của nhãn hiệu trang sức thời thượng. Phòng họp khách sạn rộng rãi được trang trí bằng những đóa hồng trắng mềm mại, thanh lịch, dưới ánh đèn sân khấu sáng rực.

Cô mặc chiếc váy dài màu vàng óng ánh, ngồi trên chiếc sofa ở trung tâm. Đào Lang Minh bưng ly nước mật ong ấm áp đến, sau đó kê ghế ngồi đợi ở một chỗ không xa. Các phóng viên truyền thông do nhãn hiệu sắp xếp cũng đã đến, đang điều chỉnh tiêu cự máy quay.

Lúc này, có người đưa cho cô một tấm card kỷ niệm: “Hạ tiểu thư, cô có thể ký tên cho tôi được không? Tôi là fan của cô.”

Hạ Úc Phỉ nâng ly uống một ngụm nước, vị ngọt dịu dễ chịu vừa chạm đến cổ họng, bất ngờ nghe thấy câu nói ấy, đầu óc còn hơi mơ màng. Cô vừa cảm động vừa ngạc nhiên, nhìn về phía người vừa nói.

Người xin chữ ký chính là phó tổng của nhãn hiệu trang sức thời thượng, Kiều Dục.

Việc một người như anh ta, từ vô số nữ minh tinh lại chọn cô làm gương mặt đại diện cho trang sức, đủ thấy anh ta đánh giá cao những bộ phim cô đóng. Điều này chứng tỏ Kiều phó tổng là một người đàn ông có gu thẩm mỹ rất cao cấp.

Nghĩ đến đây, đuôi mắt Hạ Úc Phỉ cong lên, nụ cười rạng rỡ trên gương mặt xinh đẹp động lòng người mang đến cảm giác gần gũi tự nhiên. Cô khẽ đáp: “Vâng ạ.”

Cô thuần thục ký tên, còn vẽ thêm một hình trái tim nhỏ xinh ở cuối chữ ký.

Kiều Dục nhận lấy, cẩn thận bỏ vào túi áo vest, khẽ nói: “Phần phỏng vấn sắp bắt đầu rồi, tôi không làm phiền cô nữa.”

Hạ Úc Phỉ khẽ gật đầu.

Đợi người đi rồi, cô tinh nghịch nhướng mày với Đào Lang Minh đang đứng quan sát, rồi chậm rãi nâng ly uống hết ngụm nước mật ong đã nguội.

Tấm card có chữ ký kia, đêm đó đã được Kiều Dục coi như vật phẩm quý giá, hai tay cung kính dâng cho Ôn Kiến Từ.

Anh ta biết tin này từ Thiên Duyệt Tinh Ngu. Nghe nói không lâu trước đó, Ôn Kiến Từ hạ mình coi trọng một tiểu minh tinh trong giới giải trí, nâng niu như chim hoàng yến giải buồn. Mà may mắn thay, việc này lại vô tình giúp hai người có cơ hội gặp gỡ, dễ dàng có được một khoản đầu tư từ gia tộc Ôn thị.

Hạ Úc Phỉ vô hình trở thành quân cờ mà giới tư bản muốn dùng để đặt chân vào thế giới của Ôn Kiến Từ.

Buổi tụ tập tối nay hoàn toàn là một sự kiện riêng tư.

Trong phòng khách kín đáo của hội quán, Ôn Kiến Từ tựa lưng vào chiếc sofa nhung đen, dáng vẻ lười biếng hơn hẳn những người khác. Anh thờ ơ ngắm nghía tấm card có chữ ký màu bạc.

Một món đồ nhỏ bé, rõ ràng là rẻ tiền, nằm giữa những ngón tay thon dài trắng lạnh của anh lại toát lên vẻ cao quý lạ thường.

Những người có mặt ở đây đều có thân phận không hề tầm thường. Ngồi ở phía đối diện, Thẩm Tự châm điếu xì gà trắng, rồi chỉ tay về phía tấm bình phong kính: “Cái người bên ngoài kia, dùng tấm card làm thư mời, thật là ngây thơ đến thú vị.”

Đáng tiếc là Kiều Dục thậm chí còn không có tư cách bước vào.

Anh ta đã sớm bị Chu Thụy chặn lại.

Lời vừa dứt, một người khác đầy ẩn ý trêu chọc: “Ôn tổng của chúng ta tối nay xem như phá lệ khai ân rồi. Kiều gia là cái thá gì mà dám mạo phạm?”

Ôn Kiến Từ là người thừa kế duy nhất của hai gia tộc hào môn hàng đầu, thân phận cao quý lại vô cùng đặc biệt. Chỉ cần sơ sẩy một chút thôi cũng có thể gặp phải mưu sát nguy hiểm. Từ trước đến nay, trong giới đều ngầm hiểu rằng những sự kiện riêng tư của anh không phải là thứ mà người bình thường có thể tìm hiểu, dù chỉ là hỏi thăm một lời nửa câu cũng là mạo phạm đến gia tộc Ôn thị.

Kiều Dục tính toán đến Hạ Úc Phỉ, nhưng lại không ngờ đến việc không thể tiếp cận anh.

Huống hồ, Ôn Kiến Từ cũng chẳng có hứng thú gặp mặt. Anh càng không để ý đến lời trêu chọc của bạn bè, đôi mắt phượng hẹp dài nhìn chằm chằm vào hình trái tim nhỏ xíu trên tấm card ký tên. Một lúc lâu sau, anh cầm điện thoại, gửi một tin nhắn WeChat cho Hạ Úc Phỉ: “Người khác có, tôi không có?”

Cùng lúc đó, bên ngoài cửa sổ sát đất, trời đã tối hẳn. Nhưng ở căn hộ cao cấp giữa trung tâm thành phố, ánh đèn rực rỡ bên ngoài dường như không bao giờ tắt. Khoảnh khắc Hạ Úc Phỉ tỉnh giấc, cô nằm nghiêng mình trong chiếc chăn mềm mại, không bị bóng tối bao trùm, tự nhiên cũng không cảm thấy cô đơn.

Nhưng những cảm xúc khác lại lặng lẽ ùa về trong lòng cô.

Ký ức của cô cuộn trào, nhớ lại những ngày thơ bé theo Hạ Dận Xuyên lang bạt khắp các đoàn phim. Quay không tốt phải quay đi quay lại, Hạ Dận Xuyên luôn lạnh lùng ném cô ra khỏi ống kính, đám diễn viên quần chúng vây xem, mọi người nhìn cô.

Cô loạng choạng đứng không vững, ngã lăn ra đất, đến cả ăn ngủ cũng phải ôm con thú nhồi bông, khóc đến thở không ra hơi, mặt nhỏ đỏ bừng bất thường, nhào tới ôm lấy chân Hạ Dận Xuyên.

Hạ Dận Xuyên càng thêm bực bội vì tiếng khóc của cô, động tác luôn thô lỗ đẩy cô ra, cô lại một mình bị bỏ rơi, rồi lại nhào tới muốn ôm.

Cả phim trường tràn ngập tiếng khóc, thật sự quá ồn ào.

Cuối cùng, Hạ Dận Xuyên nhốt cô vào chiếc rương hành lý đen sì siêu to, nhét cả con thú nhồi bông vào cùng. Đến khi cảnh quay kết thúc, trời đã tối, tiếng nức nở rất nhỏ của Hạ Úc Phỉ vẫn chưa ngừng, khuôn mặt dính sát vào con thú bông đã ướt đẫm nước mắt của cô.

Lúc này Hạ Dận Xuyên đã bình tĩnh lại, nhìn xuống cô bằng ánh mắt lạnh lùng như một pho tượng vô tình.

Ông bế Hạ Úc Phỉ nhỏ bé ra, vẻ mặt nghiêm nghị nói một câu: “Thiên tư ngu dốt.”

Đi cả mười tám đời tổ tông nhà ông thiên tư ngu dốt!

Hạ Úc Phỉ vừa hồi tưởng lại tình thương ba của Hạ Dận Xuyên thì chẳng kéo dài đến hết buổi quay, trong đầu cô đã thực hiện 800 lần công kích cá nhân đối với ông.

Đang sung sướng tiến hành lần thứ 900 thì điện thoại hiện thông báo tin nhắn WeChat, người gửi có tên là "Người tốt" Ôn Kiến Từ gửi tin đến.

Vẫn kiệm lời như vàng, anh gửi một tấm ảnh chụp card ký tên của minh tinh, trông rất quen mắt, kèm theo dòng chữ: "Người khác có, tôi không có?"

Một chút kỹ năng diễn xuất đáng thương của Hạ Úc Phỉ đã không đủ để cô thể hiện ra mặt, cô kinh ngạc đến mức mặt không chút biểu cảm. Rõ ràng, đêm nay cô không thể làm một nữ minh tinh có tố chất được rồi.

Từ từ, tấm card cô ký hôm nay sao lại rơi vào tay Ôn Kiến Từ?

Phản ứng vài giây: Ngoại trừ Kiều Dục đưa thì không còn khả năng nào khác.

Nói là fan?

Ha ha, giới giải trí nhà tư bản đầu gối thật mềm…

Hạ Úc Phỉ lại may mắn vì mình chỉ tham gia một sự kiện thời trang bình thường, một giao dịch tiền bạc rất nông cạn, không nhận bất cứ lợi ích nào từ Kiều Dục. Nếu không, việc anh ta  dùng tấm card này làm gì đó, sẽ khiến người khác hiểu lầm rằng cô ngầm dùng danh tiếng của Ôn Kiến Từ để làm chuyện gì đó.

Rồi ngón tay Hạ Úc Phỉ chạm vào màn hình, gửi đi một tin nhắn thoại: “Ghét thật đó, đường đường là Ôn tổng sao lại không có chữ ký của nữ minh tinh chứ… Người ta tối nay cho anh đó, được không?”

Cô cắn nhẹ từng chữ, âm cuối kéo dài một chút, nghe ra có chút nũng nịu.

Ôn Kiến Từ nghe đi nghe lại hai lần.

Ngón tay thon dài của anh nắm chiếc điện thoại mạ vàng, dưới ánh đèn lạnh lẽo vẻ cao ngạo và khoe khoang lộ rõ, anh trả lời một chữ: “Ừ.”

Mà lúc này, Tạ Thầm Ngạn đến dự tiệc muộn thong thả bước vào, bộ vest đen đặt may thủ công toát lên vẻ thanh quý lạnh lùng, ngồi xuống đối diện. Người khác dâng trà nóng lên, hắn hỏi: “Phải đi sao?”

Ôn Kiến Từ và Tạ Thầm Ngạn - con trai Tạ gia, có tình cảm lớn lên cùng nhau, nói nôm na là bạn từ thuở nhỏ… đương nhiên cũng hiểu rõ tính tình của nhau, lời nói không hề giấu giếm.

Anh lười biếng nhướng mày: “Đi gặp một người.”

Ai mà có địa vị lớn như vậy, còn có thể khiến thái tử gia tôn quý phải đích thân đi gặp?

Tạ Thầm Ngạn cười như không cười nói: “Ồ?”

Giây tiếp theo, anh ta liếc thấy Ôn Kiến Từ đang thong thả ngắm nghía tấm card ký tên giữa các ngón tay.

Ba chữ to trên tấm card rõ ràng lọt vào tầm mắt: Hạ Úc Phỉ

Cái tên này với người khác thì xa lạ, nhưng đối với Tạ Thầm Ngạn lại đặc biệt quen thuộc, gần như luôn xuất hiện cùng với tên vị hôn thê của anh ta, Hạ Nam Chi.

Hai chị em thú vị này ở bên nhau, một người thích diễn, một người thích hát tuồng, thêm giọng nói mềm mại uyển chuyển, bỏ qua những chuyện khác, náo nhiệt là thật sự náo nhiệt.

Chỉ nhìn tên thôi, Tạ Thầm Ngạn dường như đột nhiên bị tiếng ồn làm cho chói mắt, ngón tay thon dài xoa xoa xương lông mày đẹp như vẽ.

Hạ Úc Phỉ không ngờ sự tồn tại của mình, chỉ là một tấm chữ ký viết tay, lại khiến vị hôn phu thanh mai trúc mã mà Hạ Nam Chi yêu thầm nhiều năm phải chú ý đến.

Giờ phút này, cô bước vào căn phòng tổng thống 2537 đã được trang trí sẵn, ném chiếc rương hành lý xuống tấm thảm rồi mở ra, từ bên trong lấy ra một chồng card nhỏ, trên đó đều in khuôn mặt quyến rũ động lòng người của cô. Rồi cô bày hết những tấm card đó lên chiếc giường đôi rộng rãi.

Hạ Úc Phỉ cũng rất có tế bào lãng mạn, xếp chúng thành một hình trái tim lớn.

Làm xong những việc này, cô đi chân trần, cúi người xuống, sống lưng trắng nõn mảnh khảnh, rồi lấy ra chiếc váy ngủ gợi cảm đã mang theo để thay. Chất liệu mỏng như cánh ve, dường như chỉ cần hai ngón tay khẽ kéo là có thể rách toạc.

Nhưng nó lại có thể ôm trọn vòng eo thon thả của cô.

Vừa tắt đèn, chuông cửa liền vang lên.

Có thẻ phòng mà không vào, là đang đợi cô ra đón sao?

Hạ Úc Phỉ rất phối hợp chạy tới, khẽ hé một khe cửa. Ánh đèn hành lang khách sạn vào ban đêm đặc biệt sáng, chiếu rọi thân hình hoàn mỹ như tượng tạc của Ôn Kiến Từ.

Môi cô khẽ hé mở, định nói gì đó, nhưng ánh mắt lại dừng lại rất lâu.

Ôn Kiến Từ nhướng mày: “Hạ tiểu thư đây là biết tôi đến đòi đồ, nên đến mở cửa cũng không dám?”

Hạ Úc Phỉ hoàn hồn, mặt đỏ bừng vì phản ứng của mình, lại muốn mạnh miệng nói: “Anh ăn mặc chỉnh tề như vậy đến gõ cửa phòng nữ minh tinh, vì an toàn tính mạng, tôi bất đắc dĩ phải xem xét động cơ của Ôn tổng một chút chứ.”

Giây tiếp theo, chỉ thấy Ôn Kiến Từ, người đến tìm niềm vui mua hoan, thong thả một tay nới lỏng cà vạt, rồi lại cao hơn một chút mà cởi cúc áo vest. Rõ ràng là một bộ dạng muốn cởi áo tháo thắt lưng, để cô càng tiện bề xem xét kỹ hơn.

Hạ Úc Phỉ sợ gây chú ý cho những người khác cùng tầng khách sạn, nắm lấy cánh tay có đường cong lưu loát của người đàn ông, rất chủ động mời anh vào phòng.

Dưới ánh đèn, chiếc váy ngủ mỏng manh như cánh ve của cô hoàn toàn không che giấu được đường cong xương quai xanh trắng nõn. Vừa bước vào, Ôn Kiến Từ đã được một phen no mắt, trong không khí mờ ám, tiếng thở nóng rực phả vào vành tai cô đầy áp bức.

Hạ Úc Phỉ khẽ ngửa đầu, đối diện với đôi mắt phượng hẹp dài của anh, ánh sáng sâu thẳm trong đôi mắt ấy như ngọn lửa đốt cháy đáy lòng cô.

Cô có một bí mật chưa từng nói ra, ánh mắt đầu tiên bị Ôn Kiến Từ mê hoặc, thật ra không phải vì thân hình tám múi của anh, mà là vì đôi mắt này.

Sau lưng, cô còn lên mạng tìm hiểu về kiểu mắt đuôi hơi xếch lên này, gọi là mắt phượng.

Cũng có thể gọi là mắt mỹ nhân cổ điển, trong tướng học, thường được coi là tướng cát tường.

Hạ Úc Phỉ trẻ con và ngây thơ nghĩ, khó trách có thể được anh liếc mắt một cái, cho dù là nhìn từ trên cao xuống, vận may cũng sẽ chuyển biến tốt đẹp. Do đó, trong đầu cô lại nảy ra một ý tưởng táo bạo khác, cô nhón chân, muốn hôn anh.

Có thể cảm động chết chính mình!

Thật là càng ngày càng có tinh thần sự nghiệp.

Chiếc quần chữ đinh nhỏ xíu lung lay sắp rớt xuống mắt cá chân, cô vẫn còn nghĩ, tiếp tục kiếm một chút vận may cát tường.

Ôn Kiến Từ lột Hạ Úc Phỉ như bóc vỏ vải, đợi đến khi thân thể trắng như tuyết trong lòng ngực anh dần ửng hồng, anh bế ngang cô lên, hướng về chiếc giường lớn mà áp xuống. Giường rất mềm, xương bả vai tinh xảo của người phụ nữ gần như lập tức lún xuống. Bỗng nhiên, động tác hung mãnh của anh dừng lại, đầu gối chạm vào một chồng card nhỏ.

Hạ Úc Phỉ bị vẻ đẹp của người đàn ông mê hoặc đến suýt quên mất chuyện này, cô hơi có ý khoe khoang: “Người khác có, bạn tình đại nhân nhà tôi sao lại không có chứ? Cả giường này đều là bản độc nhất vô nhị quý giá của tôi đó, tặng anh nè.”

Nói là bản quý giá cũng không hề giả dối, Hạ Úc Phỉ có thói quen cất giữ những tấm ảnh đẹp của mình. Từ khi còn là ngôi sao nhí, những tấm card có chữ ký đều được cô giữ lại, đều là bản duy nhất. Vừa hay trải đầy gối, đó là những bức ảnh nghệ thuật của cô hồi hai ba tuổi, chữ ký xiêu xiêu vẹo vẹo ba chữ bút danh "Trăm Có Tập".

Ôn Kiến Từ cầm lên quan sát vài giây, rồi cúi người xuống một chút, đáy mắt phản chiếu hình ảnh của cô: “Ừ, lĩnh giáo thú vui của Trăm tiểu thư.”

Cái gì mà Trăm tiểu thư!?

Bất lịch sự, sao lại tự tiện đổi họ cho người ta.

Đôi chân trắng như tuyết của Hạ Úc Phỉ quấn quanh eo anh, cũng đáp lễ: “Hôm nay, Ôn tổng hài lòng không?”

“Không hài lòng.”

Ôn Kiến Từ không so đo sự tùy hứng mạo phạm của cô, đôi môi mỏng thốt ra lời đứng đắn hết mức, nhưng lại ẩn chứa sự ám chỉ về tình dục trần trụi, còn mang theo chút hơi thở nguy hiểm: “Vì sao card của tôi không có hình trái tim nhỏ?”

Hình trái tim nhỏ mới có từ năm nay, anh thật là bá đạo hết chỗ nói. Hạ Úc Phỉ giọng điệu dính dính: “Vậy tôi vẽ cho anh một cái nhé?”

Thân hình Ôn Kiến Từ bao phủ lấy cô không nhúc nhích.

Hạ Úc Phỉ như được chỉ dẫn, trước tiên đưa chiếc lưỡi ướt át đỏ tươi ra, rồi liếm nhẹ lên đường cong cơ bụng rắn chắc của anh, từng chút một, vẽ ra hình trái tim nhạt màu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play