Vưu Ngọc vô cùng nghi ngờ rằng mấy con cá bị trộn lẫn với Jinkela* cho nên bạch tuộc nhà cậu mới bị tăng cân trở nên khổng lồ như vậy.
*Jinkela là một hãng sản xuất phân bón giả bên Trung Quốc, hãng hàng này đã làm khá nhiều quảng cáo phóng đại chức năng của phân bón.
Sau một hồi xóc nảy dữ dội, khi xác định chiếc thuyền gỗ đã ổn định lại, cái xúc tua khổng lồ chậm rãi thả lỏng khiến con thuyền trượt xuống nước. Thập Thất vẫn còn chưa hoàn hồn nhìn Vưu Ngọc hỏi “Trời ơi, vừa nãy xảy ra chuyện gì vậy?”
Vưu Ngọc lắc đầu: “Tôi cũng không biết.”
Mã Lan Hoa nhanh chóng nhận ra hoa văn quen thuộc, nó giống y hệt con bạch tuộc nhỏ trên tay Vưu Ngọc. Cô nhíu mày muốn nói gì đó nhưng lại thôi, Trương Hoàng đã nhanh miệng hỏi trước: “Bạch tuộc của cậu đâu? Vừa rồi có phải là bạch tuộc của cậu không?”
“Rốt cuộc cậu là ai? Sao bạch tuộc của cậu lại to như vậy?” Tiểu Thông hỏi vọng lên.
Mọi người nhao nhao lên hỏi đủ thứ chuyện, Vưu Ngọc nghe đến nhức hết cả đầu, không nhịn được hét lên một tiếng “Đừng lải nhải nữa!”
Mọi người lập tức im lặng trong chớp mắt, đúng lúc một cơn gió lạnh thổi tới lão Lưu đang ho sù sụ vội vã ôm ngực, không bám chắc vào thành thuyền thế là chúi đầu rơi xuống nước.
Linda đứng bên cạnh lập tức hét lên một tiếng chói tai nhưng tay cô còn nhanh hơn cả tiếng hét, sức mạnh còn lớn hơn cả âm thanh. Mỹ nhân thành phố thường xuyên tập gym lập tức lao lên muốn túm lấy lão Lưu.
Nhưng cuối cùng vẫn chậm một giây.
Đến khi lão Lưu được kéo lên ông ấy đã dần biến thành một con cá.
Hơn nữa, toàn bộ lông trên người đã rụng hết để lộ ra làn da người nhưng lại mang khuôn mặt của cá, hai tay thì thoái hóa thành những cục thịt thừa ở hai bên người, chúng có tác dụng như một vảy cá thô kệch. Sinh vật đó đang dùng hai cục thịt vỗ vào người mình cố gắng bắt chước điệu nhảy Bobby, há miệng nhưng không phát ra bất kì âm thanh nào.
Cái kiểu mà vừa làm người ta rợn tóc gáy, vừa khiến người ta khôn nhịn nổi muốn cười.
Trong khoảng khắc ấy tiếng sấm chớp dường như trở nên xa xăm lạ thường, tất cả mọi người đều im lặng trước cảnh tượng vừa rồi, chỉ có Vương Tổng có kiến thức rộng rãi phản ứng nhanh nhất lên tiếng: “Không phải vấn đề gì lớn, ít ra còn chưa chết.”
“Đúng đúng.” Thập Thất cũng kịp phản ứng, rồi quay sang hỏi Vưu Ngọc đang giơ điện thoại chụp lão Lưu: “Có thể chụp cho tôi với lão Lưu một tấm không”
Thứ kỳ quái bình thường hắn có thể không chụp nhưng quái đến mức trâu bò thế này thì nhất định phải có một tấm.
Sau khi được nâng niu chụp ảnh như một ca sĩ nổi tiếng, miệng lão Lưu há hốc còn to hơn. Gã trạch nam đầy nghi hoặc hỏi: “Chuyện gì vậy? Tức giận rồi?”
Vương Tổng đáp: “Giống như đang hít thở ấy?”
“Ôi trời! Có phải thiếu nước không?” Trương Hoàng vừa nói xong liền đưa ra chiếc cốc nước cỡ lớn của mình, ý bảo mọi người bỏ lão Lưu vào đó. Lão Lưu vừa nãy còn trợn trắng mắt lập tức tỉnh táo lại, đúng là vừa nhặt về một cái mạng.
Người đàn ông ít nói bổng nhiên lên tiếng: “Mấy người nói xem nếu đem hắn cho gấu ăn, gấu có ăn không?”
Thấy mọi người kinh ngạc nhìn qua, người đàn ông mới chậm chạp nói nửa câu còn lại: “Tôi chỉ đùa một chút, mọi người đừng để trong lòng.”
“Thật ra trong lòng anh nghĩ như vậy đúng không?” Thập Thất nhịn không được nói lớn.
Người đàn ông không hề đáp lại lời hắn, Mã Lan Hoa thấy thế lập tức nhắc nhở mọi người ngàn lần cẩn thận không lại rơi xuống nước.
“Dưới nước chắc chắn có gì đó không sạch.” Ánh mắt Mã Lan Hoa lướt qua người Vưu Ngọc, lặng lẽ chuyển cậu nhóc kỳ lạ này từ danh sách an toàn sang danh sách nguy hiểm.
Lúc này đám gấu trên thuyền đột nhiên lên tiếng nhắc nhở mọi người thời gian sắp hết. Thời gian câu của hôm nay đã trôi qua phân nửa nhưng mười người thu hoạch cá vẫn chưa thu hoặc được con cá nào.
Linda sửng sốt, lập tức cúi đầu nhìn đồng hồ của mình: “Sao có thể! Rõ ràng vẫn còn thời gian!”
Hai ngày trước rõ ràng có mười hai tiếng, sao hôm nay lại đột nhiên rút ngắn còn mười tiếng?
Đám gấu vẫn giữ im lặng không phản ứng với câu hỏi của cô.
“Thời gian câu bị rút ngắn.” Vương Tổng nhíu màu, “Đây có thể là quy tắc ngầm của chúng.”
Trương Hoàng cũng nghiêm túc: “Chúng ta nên tranh thủ thời gian thôi.”
“Thời tiết tệ thế này thì câu cá thế quái nào chứ.” miệng thì than nhưng ánh mắt của Linda lại nhìn Vưu Ngọc: “Anh đẹp trai, mặc kệ cậu có cách gì xin hãy giúp chúng tôi.”
Tiểu Thông bên cạnh đã sốt ruột đến mức nhắc nhở cậu nhưng đáng tiếc Vưu Ngọc căn bản không thèm nhìn qua, khiến cậu ta cuống đến mức hét lên một tiếng.
Vưu Ngọc nghi hoặc: “Cậu ta đang nói cái gì? Cứu mạng hả?”
“Ba ba, cậu ta gọi anh là ba ba đó, em cũng vậy.” Thập Thất quỳ một gối xuống đất chắp tay nói: “Nếu ba ba giúp đỡ, tại hạ nguyện bái ngươi làm ba ba.”
Vưu Ngọc: “Nhìn qua anh còn lớn tuổi hơn tôi.”
Thập Thất:…
“Mấy người nói với tôi cũng vô dụng, tôi cũng có câu được con cá nào đâu, hơn nữa…” Vưu Ngọc còn chưa kịp sắp xếp lời nói, mấy chiếc xúc tua to lớn màu đỏ thẫm đột nhiên chụp lên thành thuyền.
Ngay sau đó, một con bạch tuộc cỡ XXXL cứ thế trườn lên thuyền trước mắt bao người, thân hình nhớp nháp.
Vưu Ngọc:…
Ê anh em tốt, anh làm cái quái gì vậy?
Chúng ta không phải âm thầm hợp tác phát triển hả? Anh bò ra đây làm gì?
Làm cá phải kín đáo một chút chứ, anh định thông báo cho cả thế giới biết đó à?
Nghe thấy tiếng lòng của Vưu Ngọc, con bạch tuộc rõ ràng khựng lại một chút, nó vươn xúc tua cong thày dấu chấm hỏi giữa không trung nghĩ thầm: Thế tôi đi nhé?
Nhưng nó chưa biểu đạt ý tứ của mình, gấu trúc trên thuyền của Vưu Ngọc đã nhan tay hơn một bước, nó duỗi tay nắm lấy xúc tua của bạch tuộc đưa lên miệng.
Mà xúc tua của bạch tuộc trơn trượt, anh chàng gấu trúc không những không bắt được còn bị bạch tuộc chớp lấy cơ hội vả cho hai phát, đúng lúc con gấu sắp nổi giận gầm lên một tiếng thì bị bạch tuộc nhét thẳng vô miệng một con cá lớn.
Con cá trong miệng khiến gấu trúc khựng lại, sau đó bắt đầu gặm cá từ bỏ việc tấn công bạch tuộc.
Thấy gấu trúc đã im lặng trở lại, Vưu Ngọc nhìn chằm chằm bạch tuộc hai giây, suy nghĩ nghiêm túc nói: “Tôi sẽ không nói chuyện mày đánh quốc bảo ra đâu.”
Bạch tuộc:…
Thành tâm tạ ơn cậu nha.
Bạch tuộc gỡ con cá từ giác hút xuống nằm im một góc nghỉ ngơi, Vưu Ngọc hỏi ý kiến của nó xong liền ném số cá thừa sang các thuyền khác.
Tiếng “phanh” vang lên những người đang ngơ ngác lúc này mới hoàn hồn.
Vương Tổng là người đầu tiên phản ứng lại cảm thán: “Đây mới là dáng vẻ thú cưng nên có, biết trợ giúp chủ nhân đi săn. Con William nhà tôi cũng rất giỏi bắt cá, nhìn cảnh này khiến tôi lại nhớ đến nó.”
“Chú, chú cũng nuôi bạch tuộc sao?” Tiểu Hoàng không nhịn được hỏi.
Vương Tổng lắc đầu “Không, William là con trai của tôi.”
Tiểu Hoàng:…
“Anh đẹp trai, cái này…cái con bạch tuộc đẹp trai này rốt cuộc là gì vậy?” Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm ra vào các nhà hàng hải sản của Linda, bạch tuộc bình thường tuyệt đối không thể thông minh đến thế.
Vưu Ngọc lại một lần nữa lặp lại sự thiếu hiểu biết của mình: “Tôi cũng không biết.”
Rốt cuộc, cậu và con bạch tuộc này cũng chỉ mới quen nhau có ba ngày, hơn nữa ngày đâu tiên gặp mặt cậu suýt chút nữa đã ném con bạch tuộc vĩ đại này vào thùng rác.
“Nó có độc không?” Trương Hoàng bảo con gấu kéo thuyền lại gần, nhìn xúc tua quấn quanh cổ tay Vưu Ngọc cẩn thận hỏi: “Tôi có thể sờ một chút không?”
Vưu Ngọc còn chưa kịp trả lời thì nó đã giơ xúc tua vẫy vẫy trên không trung tỏ vẻ từ chối.
Ngại quá, nó mắc chứng sợ xã hội.
Con bạch tuộc có hoa văn đỏ hồng chỉ chấp nhận Vưu Ngọc đến gần nhưng may mắn là nó không có ý định tấn công người khác. Có nó giúp đỡ, dù hôm nay trời mưa to, đám gấu trên thuyền vẫn được ăn no.
Mặc dù Vưu Ngọc cũng ném cá sang thuyền của lão Lưu nhưng con gấu trên thuyền lại không hề nhúc nhích đến khi mọi người quay lại vào bờ, chỉ ngồi trên thuyền nhìn họ rời đi.
“Mọi người đoán thử xem lão Lưu còn có thể khôi phục lại dạng người không?” Gã béo trạch nam khẽ hỏi.
Mã Lan Hoa: “Có lẽ sau khi vượt ải trò chơi còn có thể khôi phục, cũng có lẽ…”
Rối cuộc chưa đến kết cục cuối cùng ai cũng không biết sẽ thế nào, hôm nay xảy ra bão lớn, ngày mai đi câu có xảy ra chuyện gì ai cũng không biết.
Đoàn người trở lại nhà gỗ, Đạo Sâm phát hiện chỉ thiếu có một người thì có chút bất mãn, kết quả phát hiện người thiếu lại đang được nuôi trong nước thì trợn trắng mắt.
Nhưng hắn ta còn chưa kịp nói gì, con bạch tuộc lớn từ đâu xuất hiện tỉnh bơ đi vào nhà gỗ.
Đạo Sâm:…
Vưu Ngọc thấy Đạo Sâm cứ nhìn chằm chằm vào bạch tuộc nhà mình thì có chút không vui: “Bắt tay năm tệ, chụp ảnh chung mười tệ, xem tiếp tính tiền.”
Lúc này Đạo Sâm mới quay đầu nhìn hắn, chỉ vảo bình nước có lão Lưu chất vấn: “Sao các vị lại mang nó về đây?”
Linda nhíu mày hỏi lại: “Nếu không thì sao? Nhìn hắn đi tìm chết à?”
“Sinh vật bị nguyền rủa dưới nước không thể ở trên cạn.” Đạo Sâm nói với giọng điệu âm trầm.
Mã Lan Hoa giơ tay ngắn cản Linda đang định phản bác, lập tức truy hỏi: “Ý gì? Nếu dẫn hắn lên cạn thì sẽ xảy ra chuyện gì?”
Lúc này Đạo Sâm im lặng, chỉ nhìn chằm chằm bọn họ cười hắc hắc hai tiếng rồi quay về phòng khóa cửa lại.
“Thật muốn cho mấy kẻ úp úp mở mở này hai đấm.” Thập Thất nắm chặt tay, “Mấy thằng chơi chữ đều đáng ghét.”
Trương Hoàng nhìn sang lão Lưu đang trong tay mình nhíu mày, mà lão Lưu cũng nhìn hắn, ngay lúc lão Lưu lo lắng mình sắp bị đưa đi thì Trương Hoàng đột nhiên nói: “Tôi phát hiện từ khi lão Lưu biến thành cá thì tôi không thể nhìn vào mắt lão Lưu được nữa.”
Lão Lưu:…
Lão Lưu há miệng định mắng nhưng chỉ phun ra một chuỗi bọt khí, chẳng một chút sát thương nào.
“Tối nay có lẽ sẽ xảy ra chuyện gì đó.” Mã Lan Hoa nhìn mọi người, “Nếu chúng ta không thả lão Lưu về nước thì mọi người nghĩ sao?”
Thấy mọi người đều im lặng, Mã Lan Hoa đề nghị bỏ phiếu quyết định.
“Ai đồng ý đưa lão Lưu về nước thì giơ tay.”
Không ai giơ tay.
“Ai đồng ý giữ lão Lưu lại thì giơ tay.”
Vẫn không ai giơ tay.
Không ai muốn làm người xấu, cũng không ai muốn làm người tốt quá mức.
Đặc biệt là sau khi thấy con bạch tuộc có hoa văn đỏ, trong lòng mọi người đột nhiên có chút tự tin, cảm thấy quái vật xuất hiện ban đêm cũng chẳng là gì.
Vưu Ngọc nghe thấy Vương Tổng nói vậy liền lập tức lên tiếng: “Mấy người không sợ tôi không phải người chơi mà là trùng cuối thì sao?”
“Không giống.” Tiểu Hoàng giơ một ngón tay cái chỉ người đang ông ít nói: “Anh ta giống hơn anh nhiều.”
Người đàn ông cười khẩy một tiếng, không nói gì chỉ đi về phía phòng chứa củi bắt đầu chuyển củi vào nhà.
Thời gian câu cá bị rút ngắn dường như đêm cũng đến nhanh hơn, bây giờ muốn thả lão Lưu ra biển cũng không kịp nữa rồi, đoàn người nhanh chóng kiếm củi nấu cơm, giải quyết chuyện cá nhân xong xuôi cũng đóng chặt cửa phòng.
Thậm chí còn dựng ngang chiếc xe đạp công cộng của Tiểu Hoàng chắn cửa, làm thành một lớp bảo vệ tự nhiên.
Bạch tuộc nhìn con người làm xong tất cả những việc này, đợi Vưu Ngọc ngồi xuống liền lập tức quấn xúc tua lên người cậu, sau đó cảm nhận được đầu xúc tua được nhiệt độ cơ thể người bao bọc.
Vưu Ngọc nắm lấy tay nói hỏi “Mày sẽ bảo vệ tao, đúng không?”
Bạch tuộc vươn xúc tua sờ đầu cậu, khẳng định câu trả lời.
Màn đêm buông xuống, ngoài cửa sổ gió rít gào tiếng khóc than của người xa nhà, nước mưa điên cuồng táo vào cửa sổ như những viên đạn muốn xuyên thủng lớp kính.
Trong cơn mưa gió, căn nhà gỗ dường như đang rung lắc như sắp bị thổi bay.
Gã trạch nam chắp tay trước ngực nói “Hứa với tôi, nếu chẳng may chúng ta phải chết ở đây, mọi người nhất định phải đồng tâm hiệp lúc phá cửa phòng Đạo Sâm, lôi hắn ra ngoài chết chung có được không?”
“Tôi đồng ý.” Linda vuốt lại tóc trên trán.
Mã Lan Hoa liếm con dao trên tay, cười: “Tôi cũng đồng ý.”
Khi mọi người đang thấp thỏm lo âu chờ đợi đám quái vật bên ngoài đến, lão Lưu lại nổi cơn trước, hắn bắt đầu phình to trong chiếc cốc nhỏ, cổ họng phát ra tiếng kêu “ách ách”, một bên mắt đỏ ngầu làm cho chiếc cốc vỡ tan, khiến mọi người theo bản năng đều né sang một bên.
Nhanh như chớp con bạch tuộc của Vưu Ngọc đột nhiên giơ xúc tua lên, tất cả mọi người đều cho rằng quái vật mềm nhũn này sắp giáng cho lão Lưu một đòn chí mạng, nhắm mắt lại không dám nhìn nữa thì nó cuộn lấy nắp cốc bên cạnh.
Sau đó đặt lên miệng cốc vặn chặt nhốt lão Lưu ở bên trong.
Để chứng minh mình đã vặn chặt nắp cốc, nó thậm chí lật ngược chiếc cốc hai lần.
Mọi người…
Thập Thất lẩm bẩm: “Thế này là sao?”
Vưu Ngọc vắt hết óc ra suy nghĩ ra bốn chữ: “Nhân viên DQ?”
*Nguyên văn DQ员工: Theo mình tra trên Baidu thì chỉ có mấy câu hỏi “vì sao nhân viên chỉ có 6000 tệ?” không rõ ý nghĩa của tác giả ở câu này lắm.
Tiểu kịch trường:
Lão Lưu out!
Bạch tuộc: Âm thầm lớn lên làm mọi người kinh ngạc.
Editor: Huhu sogi các bbi dạo này bị đồ án dí, lúc nào xong đồ án bù chương cho mọi người liền nho.