Chưa ăn Tết mà đã có cảm giác bản thân phạm phải Thái Tuế.

Đầu tiên chẳng hiểu gì đã bị cuốn vào phó bản, tiếp đến là bạch tuộc nhà mình bị mất tích, bây giờ đạo cụ được trò chơi cung cấp cũng bị hỏng, thôi thì dứt khoác cho bản thân một sợi dây thừng tự vẫn cho rồi.

Vưu Ngọc tay cầm cần câu trong lòng thầm mắng lũ cá đói đến mất hết lý trí, xác của đồng loại mà ném miếng nào xuống là xơi hết miếng đó.

Tuổi trẻ chẳng đáng bao nhiêu, có giỏi thì hôm nay nếm thử “bố” xem.

Các người không có lòng tự trọng sao!

Mọi người im lặng nhìn Vưu Ngọc đứng trên thuyền với chiếc cần câu không lưỡi. Trong thoáng chốc, không ai nói lời nào nhưng cũng ngầm hiểu rằng kẻ kỳ lạ này sẽ là người đầu tiên bị loại.

Tiểu Hoàng có lòng tốt nói: “Anh đừng lo lắng, đợi lát nữa em câu được cá sẽ chia cho anh.”

“Em câu được cá rồi nói sau.” Vưu Ngọc thở dài.

Cậu ngồi xuống thuyền hất cằm về phía gấu trúc nói: “Quốc bảo, tao muốn thương lượng với mày một chuyện, hay hôm nay mày đừng ăn cá mai tao cho mày gấp đôi.”

Quốc bảo nghe xong thì rất cảm động nhưng vẫn từ chối, tỏ vẻ không thích.

Vưu Ngọc: “Nếu không có cá, tao sẽ bị gì?”

Quốc bảo chỉ chỉ Vưu Ngọc xong lại chỉ chỉ miệng của mình, gần như đang ám chỉ chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai.

“Chẳng lẽ không còn đường sống nào sao? Ví dụ như mày tự xuống bắt vài con cá chẳng hạn.” Vưu Ngọc chân thành nói, “Mày là một con gấu trúc lớn, cho dù là quốc bảo thì cũng phải có kỹ năng sinh tồn ngoài tự nhiên chứ.”

Đưa cá cho mày không bằng tự dạy mày bắt cá, nếu đứa trẻ trắng đen này không biết bơi, Vưu Ngọc sẵn sàng dạy cho nó. Nhưng thật đáng tiếc quốc bảo vẫn lắc đầu, hơn nữa còn nhắc nhở cậu tuân thủ quy tắc trò chơi.

“Được rồi nhường mày, thế sao mày không thể ăn Đạo Sâm?” Vưu Ngọc đột nhiên hỏi.

Thập Thất đang thu cần câu ở bên cạnh kinh ngạc hỏi: “Ê nha, sao cậu dám nói như vậy.”

Vưu Ngọc: “Bởi vì không có hắn ta ở đây.”

Thập Thất:…

Gã béo tự tát mình một cái, tự nhiên đi hỏi mấy câu hỏi dư thừa như vậy.

Nhưng gấu trúc vẫn lắc đầu, tỏ vẻ cả đời này nhất định phải là Vưu Ngọc, một là ở bênh cạnh hoặc ở trong miệng, tóm lại là đời đời kiếp kiếp ở bên nhau.

Vưu Ngọc vẫn không muốn từ bỏ, còn nghĩ cách cò kẻ mặc cả vài câu, đột nhiên mặt nước rung chuyển, thân thuyền xóc nảy như trò chơi con thuyền hải tặc trong công viên giải trí.

Nhưng thật đáng tiếc hôm nay Vưu Ngọc không ăn sáng nên cũng không có gì để nôn ra, cậu chỉ có thể nắm chặt thành thuyền, ở trong lòng cầu nguyện có ai đó có thể thay cậu nôn, nhờ thế mà cậu cũng có thể trở thành ngư ông đắc lợi.

Ngay lúc ánh mắt của cậu còn đang băn khoăn lướt trên khuôn mặt của từng người, bất chợt một giọt nước rơi xuống mặt.

Vưu Ngọc theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, còn chưa biết trời có mưa hay không, trước mắt liền bị một bóng tối bao phủ, ngay sau đó sống mũi truyền đến cảm giác đau đớn, cậu kêu lên một tiếng thảm thiết ôm mặt ngửa ra sau, còn cảm giác có một chất lỏng ấm áp chảy xuống.

Quá đáng! Ai ở trên trời vứt đồ xuống đây!

Cố nén đau đớn dữ dội, cậu mở mắt ra định bụng chất vấn kẻ nào vô đạo đức như vậy. Thế nhưng, cảnh tượng trước mắt khiến cậu kinh ngạc tột độ, bao nhiêu điều muốn nói đều bị nghẹn lại, chỉ có thể thốt lên một câu——

Một làn đạn tôm, cua, cá lớn, cá bé đều rơi vào mâm ngọc.

Chứng kiến cá từ trên trời xuống như mưa ở trên thuyền Vưu Ngọc, mọi người kinh ngạc trợn mắt há mồm. Lão Lưu thậm chí phải lấy bình oxi luôn mang theo bên mình ra hít hai hơi.

“Cậu mở hack hả?” Thập Thất thốt lên một câu đầy nghi hoặc, “Người anh em, chuyện bị đứt lưỡi câu cũng là kế hoạch của cậu luôn đúng không?”

Vưu Ngọc không thể trả lời câu hỏi nhìn hắn ta, chỉ đưa tay quệt máu mũi rồi nhìn anh trai gấu trúc hỏi: “Đống cá này tính sao đây?”

Gấu trúc trầm mặc vài giây, sau đó yên lặng cầm lấy một con cá bắt đầu ăn, dùng hành động của mình để trả lời.

Vưu Ngọc như nhặt được cái mạng về, không hiểu gì hết ngồi bệt trên thuyền, hít sâu một hơi ổn định lại tinh thần, cậu lấy ra hai con cá từ phần dư ném cho Tiểu Hoàng.

“Cho em, đây là thù lao của lòng tốt.” Vưu Ngọc giơ ngón cái về phía Tiểu Hoàng, “Em là em trai ngoai của anh.”

Tiểu Hoàng liên tục nói cảm ơn, nhận định rằng từ giờ trở đi Vưu Ngọc chính là anh trai ruột của mình.

Những người đỏ mắt ghen tị đều được cậu thu hết vào mắt, Vưu Ngọc hừ một tiếng xem như đáp lại, sau đó tự hỏi chuyện gì đang xảy ra, cậu ghé và thành thuyền nhìn khắp mặt nước nhưng chẳng nhìn ra cái gì.

Sao lại thế này? Chẳng lẽ đây gọi là trong cái rủi có cái may*?

*Nguyên văn là “bỉ cực thái lai” (否極泰來): Là một câu thành ngữ tiếng Hán, có ý nghĩa sau những điều xấu xa, đen tối, vận rủi liên tiếp thì vận may, điều tốt đẹp sẽ đến. (Mình thay bằng câu thành ngữ Việt Nam cho dễ hiểu nhé.)

Nhưng mà hơi nhanh thì phải.

Chuyện này cũng có rồi, không biết có thể trả bạch tuộc về cho cậu luôn có được không?

Cậu nhìn chằm chằm hình bóng phản chiếu của mình trên mặt nước, trong đầu tự nói chuyện với mình, cậu cũng không biết rằng bạch tuộc ở dưới nước cũng đang nhìn chằm chằm cậu.

Lúc Vưu Ngọc vắt hết đầu óc suy nghĩ, cũng không để ý dây cần câu của mình vô tình rơi xuống nước, trôi lềnh bềnh trên nước, tựa như tiếng lòng cô đơn của cậu chậm rãi trôi đến trước mặt bạch tuộc.

Xúc tua chậm rãi vươn ra, đầu nhọn của xúc tua nhẹ nhàng quấn quanh một con cá.

Ngay lúc Vưu Ngọc đang miên man suy nghĩ làm cách nào để mài xương cá thành lưỡi câu, chiếc cần câu trong lồng ngực đột nhiên bị kéo mạnh, Vưu Ngọc hoảng sợ lập tức kéo cần câu lên.

Một con cá đã hôn mê bị kéo ra khỏi mặt nước, cứ thế mà rơi lên thuyền.

“Sao lại thế này? làm sao mà cần cậu không có lưỡi lại có thể câu được cá?” Linda thấy thế cau mày, “Chẳng lẽ câu cá ở đây còn dễ hơn câu cá ở trên mạng sao?”

Vưu Ngọc cũng đang thắc mắc vấn đề này, đặc biệt cậu còn thấy sau lưng con cá còn được cột thành nơ bướm, càng không hiểu chuyện gì xảy ra.

Vây cá ngắn còn có thể linh hoạt như vậy sao?

Chẳng lẽ nói rằng cá tự vẫn?

“Tiểu Vưu, cậu làm như thế nào vậy?” Vương Tổng cuối cùng không nhịn được hỏi.

Vưu Ngọc lắc đầu: “Tôi cũng không biết.”

“Chắc là có thứ gì đó dưới mặt nước giúp cậu câu cá đúng không?” Trương Hoàng cũng nhìn xuống nước, “Không phải cá chết do đớp mồi thì có thể là có thứ gì đó bẩn thỉu sao?”

Vưu Ngọc vừa định phản bác không thể nào nhưng đột nhiên trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ, nhớ đến bạch tuộc đáng iu nhà mình đã biến mất. Nó có tám cái chân, đừng nói thắt nơ bướm kêu nó thắt cái kết đồng tâm Trung Quốc hay buộc dải lụa đỏ cũng không hề khó.

Cậu tức khắc bừng tỉnh, liền cho tay xuống nước quấy quấy vài cái, chờ đợi một lúc liền có một thứ gì đó nhớp nháp chạm vào cổ tay của cậu.

Nhưng còn không đợi Vưu Ngọc bắt được, nó liền buông ra rồi biến mất.

Nó không đi!

Cá là do nó bắt!

Người khác có người bạn ếch xanh còn cậu có người bạn bạch tuộc!

Niềm vui sướng bất ngờ vây quanh lấy Vưu Ngọc, cậu rụt tay lại, vẩy vẩy nước rồi ném con cá nhỏ trên thuyền sang thuyền của mọi người, ra vẻ bình tĩnh: “Có lẽ do trời xanh cảm động vì tôi làm mất lưỡi câu.”

Tiểu Thông cạn lời viết: “Sao có thể có chuyện như thế này được.”

Lão Lưu cười khẩy một tiếng: “Nhảm nhí.”

Cái cớ có lệ làm cho những người có mặt ở đây đều rơi vào trầm mặc, nhưng “ăn của người ta thì miệng mềm, cầm của người ta thì tay ngắn”, nhìn cá nhỏ được ném sang thuyền mình, mọi người đều chọn cách ngầm hiểu mà không hỏi thêm, tập trung câu cá của mình.

Không biết có phải vì có mồi câu thích hợp hay không, rất mau đã có cá cắn câu, rất nhanh sau đó toàn bộ người đều có đủ cá cho đám gấu ăn, toàn bộ người chơi thuận lợi trở về căn nhà gỗ.

Mà người đứng ở nhà gỗ đang chào đón bọn họ, Đạo Sâm đã không cười nổi, hắn đếm đi đếm lại hai lần nhịn không được nói: “Các vị thật lợi hại, có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ ngày hôm nay.”

Mã Lan Hoa nhạy bén hỏi: “Trước khi chúng tôi tới còn có người khác tới sao?”

“Đương nhiên là có rồi.” Đạo Sâm nói.

Mã Lan Hoa: “Bọn họ sống đến ngày thứ mấy?”

Đạo Sâm buồn bã nói: “Sao tôi phải nói cho cô biết? Hỏi nhiều thật đấy.”

“Chúng tôi rất lợi hại đấy.” Vương Tổng lập tức tự hào khen ngợi đồng đội, “Cứ theo tình hình ngày hôm nay thì những ngày còn lại chắc chắn chúng ta có thể vượt qua thuận lợi.”

Đạo Sâm nghe hắn nói, giọng khó chịu: “Vậy chúc các vị thành công.”

“Tôi muốn hỏi anh.” Vưu Ngọc vỗ vỗ vai Dạo Sâm, “Đêm qua có cái thứ gì đấy cứ đập vào cửa sổ còn đứng im cả đêm.”

Đạo Sâm nhìn chằm chằm cậu một hồi lâu, sau đó dựa gần vào Vưu Ngọc thì thầm nói: “Nếu cậu tò mò thì có thể mở cửa mà xem.”

“Tôi nhát gan lắm anh xem giúp tôi được không?” Vưu Ngọc da mặt dày, bắt chước hành động thì thầm kề tai hắn nói: “Sống thì tôi hưởng, chết thì anh chịu.”

Đạo Sâm trừng mắt liếc cậu một cái, không thèm nói chuyện nặng nề xoay người trở về phòng mình khóa cửa lại, một dáng vẻ không muốn giao tiếp với thế giới.

Vưu Ngọc thấy thế liền tặc lưỡi: “Chơi không lại thật rồi.”

Lão Lưu hiếm khi đứng về phía Vưu Ngọc, gật đầu nói: “Tôi đồng ý với lời nói của cậu.”

“Nếu hôm nay bọn họ vẫn còn đứng bên ngoài cửa sổ thi làm sao bây giờ?” Thập Thất nhớ lại cảnh tượng ngày hôm qua liền cảm thấy bản thân không khỏe, “Đừng nhìn tôi mập chứ thật ra tôi là một kẻ nhát gan.”

Linda nhịn không được nói: “Nhưng mà cholesterol* cao lắm đúng không?”

*Mỡ trong máu =)))))

Thập Thất:…

Thập Thất: “Tổn thương người khác khiến cô cảm thấy bản thân có thành tựu hả?”

"Tôi có biện pháp"." Linda vuốt tóc, đi đến bàn ăn bên nhà gỗ kéo lấy khăn trải bàn màu đen, với sự giúp đỡ của Tiểu Hoàng và Vương Tổng cố định khăn trải bàn che đi cửa sổ.

“Lúc ngủ kéo màn che lại, việc ngoài cửa sổ liên quan gì đến chúng ta?" Linda vung tay ra ý bảo, ai làm việc nấy gió mát thổi núi đồi.

Dù sao chúng cũng không vào được, mọi người cứ không ra ngoài là có thể sống sót.

Trước giữa đêm, sự thật chứng minh cách của Linda thực sự hữu dụng, mọi người mệt mỏi cả ngày cuối cùng cũng ngủ thiếp đi.

Nhưng rồi sau giữa đêm, thứ bên ngoài dường như phát điên, bắt đầu dùng móng tay cào lên cửa kinh phát ra những âm thanh chói tai.

Người trong nhà gỗ bị đánh thức, Tiểu Hoàng dũng cảm có chút ngo ngoe rục rịch: “Muốn kéo màn ra xem bọn chúng ở ngoài làm gì không?”

“Có cái gì đẹp mà xem.” Thập Thất bị phiền đến chết, “Mấy thằng cha bên ngoài cũng chẳng có đạo đức gì cả, thật là muốn cắt hết móng tay cho bọn họ.”

Tiểu Thông vì không đeo máy trợ thính nên ngủ ngon nhất trong đám, bên ngoài hỗn loạn ra sao thì cũng không liên quan đến hắn, mọi người đều nhìn bằng con mắt hâm mộ.

Nhưng rất nhanh Tiểu Hoàng mới nhớ ra mình tới đây có mang theo hai món đồ, lập tức từ trong túi lấy ra một bọc giấy ăn bị ngấm nước nhắn nhúm, chia cho mỗi người một miếng: “Em có mang theo giấy ăn.”

Tiểu Hoàng xoa giấy ăn thành nút bịt tai rồi nhét vào lỗ tai: “Làm như vậy thì không nghe thấy tiếng bên ngoài rồi.”

“Em chẳng lẽ là thiên tài?” Thập Thất lầm bẩm nói cũng đem giấy nhét vào lỗ tai, lập tức cả người đều giãn ra, hơn nữa còn giơ ngón giữa về phía cửa sổ.

Mặc kệ mấy người làm trò chống gì, dù sao tôi cũng không nghe thấy!

Mọi người thấy vậy cũng nhét giấy vào tai, tiếng động chói tai trở nên xa xăm, cơn buồn ngủ lại ập đến. 

Không ai biết, cũng không ai để ý tiếng cào kính biến mất từ lúc nào.

Gần rạng sáng thì trời mưa rất nhanh mưa càng lúc càng lớn, tiếng mưa bắn vào cửa sổ đánh thức mọi người trong phòng.

Vưu Ngọc nhìn cơn mưa lớn bên ngoài không khỏi hỏi Đạo Sâm: “Vậy chúng ta cũng phải ra ngoài câu cá sao?”

Mấy con gấu đó không ăn một bữa thì chết đói hả?

“Đúng vậy” Đạo Sâm gật đầu.

Linda: "Vậy hôm nay anh đi cùng tôi đi.

Đạo Sâm ngạc nhiên: “Tại sao?”

Linda: “Vậy tại sao anh không đi chúng tôi phải đi?”

Đạo Sâm: “Tôi có cần cho gấu ăn đâu?”

Linda buồn bã nói: “Thật muốn bắt anh cho gấu ăn.”

Đạo Sâm cười lớn cũng lười tranh cãi với cô, giục mọi người nhanh chóng xuất pháp, đừng lãng phí thời gian ở đây, rốt cuộc thì gấu ăn không no thì người chịu tội là bọn họ.

Nhờ thời tiết xấu, căn bản không có con cá nào đến ăn với mặt nước đầy sóng gió. Không chỉ có thế, sóng trên mặt nước càng ngày càng mạnh hơn khiến mấy chiếc thuyền nhỏ đáng thương chòng chành nghiên ngả.

Sắc trời càng lúc càng âm u, tia chớp xé toạc bầu trời, tiếng sấm nổ vang bên tai, ngay cả người đàn ông ít nói cũng nhíu mày, đội nhiên có một trận gió lớn ập đến.

Những chiếc thuyền nhỏ gần như va vào nhau, Vưu Ngọc ngồi ở mép thuyền thấy thuyền sắp lật úp xuống nước, đột nhiên một xúc tua khổng lồ từ dưới nước vươn lên quấn lấy chiếc thuyền nhỏ sắp lật.

Những hoa văn tròn màu đỏ lấp lóe hai lần trong không khí ẩm ướt âm u, khiến người ta khó có thể bỏ qua sự tồn tại của nó.

 


Tiểu kịch trường:

Đạo Sâm: “Đáng ghét, sao vẫn còn sống vậy?”
Vưu Ngọc: “Tôi có bạch tuộc đi du lịch gửi quà về đó!(•̀ω•́)✧”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play