Tôi tự hỏi lòng, vì một vài người không quen biết mà tự tăng độ khó trong công cuộc chạy trốn vì mạng sống của mình - như thế có đáng không?
Giữa dãy hành lang u ám, sắc mặt của tôi thay đổi liên tục. Tôi nắm chặt xâu chìa khóa, chuẩn bị đưa ra quyết định sau cùng.
... Đùng...
Một tiếng vang nho nhỏ xuất hiện trong căn ngục giam của Giang Phi. Không lâu sau, một thằng nhóc ướt đẫm bò ra từ rãnh nước.
"Tống Tiểu Phượng?" Tôi nhìn thằng bé vừa trồi lên kia. Chẳng ngời thằng nhóc này lại chui qua rãnh nước, bò đến phòng Giang Phi: "Sao cháu chạy lung tung qua đây vậy?"
Đứa bé biện bạch một cách oan ức: "Chẳng phải chú nói, nếu có người đi vào thì con nhảy vô rãnh nước trốn qua phòng khác hay sao? Con thấy có người chuẩn bị vô phòng bên này nè, nên bò lẹ lẹ qua đây nè."
"Đây là kẻ ngốc có phúc đức riêng sao? Nó hiểu nhầm ý của mình rồi! Cũng hên người bên này là tôi." Thằng nhóc cười một cách ngờ nghệch, còn tôi đành cười một cách miễn cưỡng: "Xem như ý trời rồi, mình cũng không cần phải băn khoăn nữa."
Tôi cầm chìa khóa, ưu tiên thả thằng con cả Tống Tiểu Uông ra trước. Giang Phi vừa nhìn thấy gương mặt xấu xí của thằng nhóc, bèn giật mình trốn sau lưng tôi: "Đáng sợ quá anh."
"Hai anh em nhóc này đều là kẻ đáng thương. Dù bề ngoài xấu xí, nhưng bụng dạ tụi nó không xấu đâu." Tôi dẫn hai đứa nhóc đi đến phòng giam của cô gái điên loạn. Vốn dĩ nghĩ rằng bọn họ sẽ vô cùng xúc động, nhưng thái độ của ba người này khiến tôi càng thêm nghi hoặc.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play