Chương 2: Trở lại năm 90
Rút cây bút máy màu đen trong túi áo blouse ra, chuẩn bị ghi chú y lệnh, Tào Dũng ngẩng đầu nhìn lại bệnh nhân. Anh nhanh chóng kiểm tra lại sắc mặt, huyết áp và các chỉ số sinh tồn.
“Bác sĩ Tào, có cần kéo điện tâm đồ không?” – Một bác sĩ thực tập đang đẩy máy ECG đến, chờ lệnh.
“Không, đưa thẳng bệnh nhân đi chụp CT ngực.” – Tào Dũng dứt khoát. – “Gọi điện báo trước cho phòng CT, nói rõ đây là ca khẩn cấp, nghi ngờ bóc tách động mạch chủ gây mất máu nghiêm trọng, cần xác định ngay để phẫu thuật cấp cứu.”
Vừa dứt lời, anh sững người một thoáng. Mình vừa làm gì vậy? Không theo quy trình bình thường là loại trừ nhồi máu cơ tim bằng điện tâm đồ trước, mà lại chuyển hướng theo… lời chẩn đoán của một nữ sinh cấp ba?
“Bác sĩ Tào, anh nghĩ không phải nhồi máu cơ tim à?” – Thực tập sinh ngạc nhiên. Triệu chứng rõ ràng là giống nhồi máu tim còn gì.
“Đi làm CT ngay!” – Tào Dũng khẳng định.
Dù thế nào đi nữa, có những lúc, bác sĩ buộc phải tin vào trực giác, nhất là trong tình huống cấp cứu – không có thời gian để phân tích từng bước chậm rãi.
Bên ngoài phòng cấp cứu, Tạ Uyển Oánh nhìn thấy chiếc giường bệnh đang được đẩy nhanh về phía khu chụp CT, bất giác cụp mắt:
“Vị bác sĩ kia… đã thay đổi chẩn đoán rồi? Lại trùng khớp với nhận định ban đầu của mình ư?”
Tại cổng lớn bệnh viện, một phụ nữ trung niên đang cãi nhau với bảo vệ:
“Tôi tìm con gái tôi! Nó vừa đứng đây. Chúng tôi đến thăm người thân ở khu ký túc xá cán bộ bệnh viện. Người thân của tôi tên là Chu Nhược Mai, làm bác sĩ sản ở bệnh viện này, là em họ tôi.” – Người phụ nữ nói vội.
“Ký túc xá nhân viên không đi qua cổng bệnh viện, chị phải đi hướng bên phải.” – Bảo vệ giải thích.
“Tôi biết! Nhưng con bé đi nhầm đường, chạy vào bệnh viện mất rồi!” – Bà sốt ruột dậm chân, rồi lớn tiếng gọi –
“Oánh Oánh! Oánh Oánh!”
Nghe thấy tiếng mẹ, Tạ Uyển Oánh quay đầu lại:
“Mẹ?”
“Mẹ đã dặn con tan học thì đứng ngoài cổng đợi mẹ, cùng đến nhà dì Nhược Mai, sao con lại chạy lung tung?” – Tôn Dung Phương trừng mắt trách con gái.
Tạ Uyển Oánh sững người. “Tan học”? Cô đã tốt nghiệp và đi làm từ lâu rồi cơ mà…
Nhưng dáng vẻ của mẹ — dù ánh sáng yếu, cô vẫn nhận ra — tóc mẹ còn đen, da mặt căng, không có đốm nâu hay dấu vết tuổi già như hiện tại.
Cúi nhìn xuống, chân cô đi đôi giày vải bạt – loại giày cô từng đi hồi cấp 3. Ống tay áo là đồng phục trung học, vai còn nặng vì đeo cặp sách. Cô mở khóa kéo, nhìn thấy đầy sách giáo khoa lớp 12 và đề thi thử.
“Mẹ, bây giờ là năm bao nhiêu rồi?” – Giọng cô run run, không dám tin vào những gì mình đang thấy.
“Con học hành đến choáng váng rồi hả? Còn mấy ngày nữa là thi đại học, con hỏi mẹ năm mấy là sao?” – Mẹ cô cau mày.
“Năm 1996.” – Bảo vệ đứng cạnh đáp luôn khi thấy cô gái ngớ ra.
1996?
Đồng tử Tạ Uyển Oánh giãn ra, tim cô đập mạnh.
Cô đã trọng sinh… Trở về năm 1996. Ngay trước kỳ thi đại học!
“Đi thôi, dì Nhược Mai gọi điện giục mấy lần rồi đấy, chắc đang chờ ở nhà sốt ruột lắm rồi.” – Mẹ kéo tay cô đi ra cổng.
“À mà này, tiện thể mua túi hoa quả mang lên, không thể tay không đến nhà người ta được.”
Mang chiếc cặp nặng trĩu, nghe tiếng mẹ lải nhải thân quen bên tai, Tạ Uyển Oánh quay đầu nhìn lại bảng tên Bệnh viện Nhân Dân số 3, lòng dậy sóng.
Khoảnh khắc bước ngoặt cuộc đời cô vừa diễn ra ở nơi này…