Chương 1: Trở lại năm 90

“Cả nước có bao nhiêu bác sĩ ngoại khoa? Có bao nhiêu bác sĩ nữ làm ngoại khoa? Và trong số đó, có bao nhiêu người là bác sĩ nữ thực sự đứng mổ chính trong các ca phẫu thuật tim mạch – lồng ngực?”

“Một nghìn? Một trăm? Mười? Một?”

“Không, tất cả đều sai.” – Giọng người đang đứng trên bục ngày càng nhỏ lại – “Câu trả lời là: không có ai cả.”

 


 

Năm 1996, tại khoa Cấp cứu của Bệnh viện Nhân Dân số 3, khu Mẫn Giang, thành phố Tùng Viên.

Bóng đêm dày đặc bao phủ tòa nhà cấp cứu cũ kỹ. Ánh đèn vàng mờ nhạt trước cửa bệnh viện chập chờn theo gió, có bóng đèn đã vỡ nát, tương phản rõ rệt với dãy đèn neon rực rỡ ngoài phố.

Chiếc xe cứu thương in dòng chữ đỏ “Bệnh viện số 3” rú còi lao vội qua cổng sắt, thân xe quệt vào mép cửa tạo ra tiếng “keng” chói tai. Bảo vệ từ phòng trực bật dậy chạy ra kiểm tra tình hình.

Tiếng động lớn ấy đánh thức Tạ Uyển Oánh – người đang đứng trong sân bệnh viện. Đôi mắt mơ màng dần lấy lại tiêu cự, hướng về phía cửa khoa Cấp cứu.

Cô thấy vài y tá hốt hoảng đẩy băng ca ra ngoài. Một bác sĩ nam chạy nhanh hơn họ một bước, cầm đèn pin kiểm tra đồng tử của bệnh nhân trên xe.

“Huyết áp bao nhiêu?”

“Tâm thu còn 70, tâm trương 40!”

“Huyết áp hạ nghiêm trọng, tình hình thế nào? Bệnh nhân khai gì?”

“Nói là đau ngực.”

“Bệnh tim? Nhồi máu cơ tim?”

Bác sĩ áp ống nghe lên ngực bệnh nhân. Lúc này, người bệnh toát mồ hôi như tắm, mặt tái nhợt không còn giọt máu, môi trắng bệch, trông như một xác chết.

“Đẩy nhanh vào phòng cấp cứu, tiêm morphine giảm đau trước!”

Bất chợt, một giọng nói nhẹ vang lên:

“Sai rồi. Không phải nhồi máu cơ tim mà là phình bóc tách động mạch chủ. Mặt tái không phải vì đau, mà là vì mất máu...”

Tạ Uyển Oánh lẩm bẩm, không nhận ra mình vừa nói thành tiếng.

Bệnh nhân được đẩy gấp vào phòng cấp cứu. Bác sĩ khám gấp đang đi theo bỗng khựng lại khi nghe thấy giọng nói ấy. Anh quay đầu, bắt gặp một nữ sinh đang đứng trong sân bệnh viện.

Cô gái cao ráo, gầy gò, tóc đen dài được buộc bím gọn gàng, mềm mại như cành liễu trước gió. Làn da trắng mịn, cử chỉ thanh tú. Cô mặc đồng phục trung học xanh – trắng giản dị.

Tạ Uyển Oánh cũng đang chăm chú nhìn lại người bác sĩ kia.

Anh ta trẻ, khuôn mặt góc cạnh, vẻ ngoài thư sinh, không có vẻ lạnh lùng thường thấy ở các bác sĩ ngoại khoa, mà lại giống các ca sĩ thần tượng hơn. Mái tóc được tỉa theo đúng mốt thời ấy, đuôi tóc hơi dài, mái vểnh nhẹ. Đôi mắt sáng rực ngay cả trong bóng tối.

Nếu không mặc blouse trắng, người này hẳn sẽ bị nhầm là một ca sĩ đang ôm đàn ghi-ta trên đường phố. Nhưng khoác lên chiếc áo blouse, lại càng khiến người ta không thể rời mắt.

Anh có vẻ khoảng ngoài hai mươi, nhưng có lẽ lớn hơn một chút. Khuôn mặt quá trẻ khiến người ta dễ nhầm tuổi thật.

Ánh mắt Tạ Uyển Oánh dừng lại ở bảng tên trước ngực áo blouse trắng:

"Tào Dũng – Ngoại Thần Kinh."

Cô khẽ nghĩ thầm: "Ngoại Thần Kinh à, bảo sao lại chưa phân biệt được giữa nhồi máu cơ tim và bóc tách động mạch chủ."

Chiếc bút máy màu đen cài ở túi áo anh cũng toát lên vẻ “ngầu” lạ kỳ.

“Bác sĩ Tào! Bệnh nhân ——!” – một y tá từ cửa phòng cấp cứu gọi lớn.

Nghe tiếng gọi, Tào Dũng lập tức quay người bước vào trong. Nhưng trong đầu anh vẫn không thể gạt bỏ hình ảnh cô nữ sinh vừa rồi.

“Học sinh nhà ai? Trường nào? Làm sao lại có thể nói ra được thuật ngữ chuyên môn như phình bóc tách động mạch chủ một cách chuẩn xác như thế?”

“Hay là... mình nghe nhầm?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play