Chương 15: Vì mẹ (2)
"Thế nào, chị thật sự đồng ý cho con gái mình đăng ký như vậy sao?" – Lưu Tuệ nhíu mày, rõ ràng không hài lòng với phản ứng của Tôn Dung Phương. Cô không thể tin nổi có phụ huynh lại không coi trọng lời giáo viên như vậy.
"Nó muốn thi trường nào thì tự nó quyết định. Con gái tôi đã lớn, nó có quyền lựa chọn." – Tôn Dung Phương nói, giọng nhẹ nhàng nhưng dứt khoát.
Nghe thì rất hợp lý, thể hiện một người mẹ tôn trọng ước mơ của con. Nhưng với Lưu Tuệ, điều đó chỉ càng khiến cô thêm tức giận.
Lưu Tuệ lập tức đứng dậy:
"Tôi đến đây là để nói rõ cho gia đình biết. Nếu sau này con bé thi không đủ điểm vào Đại học Y Quốc Hiệp mà lại không đăng ký nguyện vọng khác, thì cuối cùng sẽ chẳng đậu trường nào cả. Khi đó, đừng ai trách giáo viên bọn tôi. Nói thật, với học lực hiện tại của con bé, thi đậu trường đó là điều không thể."
"Nhỡ... lỡ đâu nó thi đậu thì sao?" – Tôn Dung Phương hỏi, môi run nhẹ.
"Thi đậu cái gì mà thi đậu! Tôi đã nói là nó không thể đậu, chị không nghe rõ à?"
Tôn Dung Phương nhìn khuôn mặt giận dữ của cô giáo, ngơ ngác. Thi còn chưa diễn ra, sao cô giáo có thể chắc chắn như vậy?
"Tóm lại, nếu nó không đậu, không vào được bất kỳ trường nào, đó không phải lỗi của chúng tôi. Tôi đã dạy và hướng dẫn rất nhiều học sinh, tôi hiểu rõ. Nhà chị với điều kiện như vậy, muốn đào tạo một bác sĩ là mơ mộng viển vông. Bản thân chị không phải bác sĩ, thì lấy gì giúp con mình? Có ai quen biết trong bệnh viện để sau này giữ nó lại làm việc ở bệnh viện tuyến tỉnh không?"
"Tôi có chị họ đang làm trong bệnh viện..." – Tôn Dung Phương cố gắng nói.
"Chị họ? Một chút quan hệ xa vậy mà chị nghĩ có thể giúp được à?" – Lưu Tuệ bật cười khinh miệt.
Nghe đến đây, Tạ Uyển Oánh ở trong bếp bật cười thành tiếng. Cô cũng không còn lạ gì tâm địa của bà dì họ nhà mình.
Tôn Dung Phương im lặng. Từ lúc về từ nhà bà họ tối hôm qua, cô cũng nhận ra Chu Nhược Mai hoàn toàn không định giúp đỡ mình.
"Thôi được rồi. Tự lượng sức mình đi. Nhà nào như thế nào không tự biết, không biết thân biết phận, bảo sao cả nhà nghèo mãi." – Lưu Tuệ lắc đầu, xách túi tài liệu bước ra khỏi nhà họ Tạ.
"Mẹ, uống chút nước cho ấm." – Tạ Uyển Oánh rót một cốc nước nóng đưa cho mẹ.
Tôn Dung Phương đón lấy ly nước, định hỏi con gái có thật đã điền nguyện vọng Đại học Y Quốc Hiệp hay chưa, thì...
"Ê!" – Một tiếng quát lớn vang lên ngoài cửa, cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai mẹ con. Tạ Trường Vinh đã về đến nhà.
Vừa vào cửa, ông đã quay sang mắng vợ:
"Nghe nói cô giáo chủ nhiệm đến đây? Bà tiếp đãi người ta kiểu gì mà để người ta nổi giận? Tôi đứng ngoài cửa nghe ông Ngô hàng xóm nói, bảo cô chủ nhiệm giận tím mặt kìa!"
Thời nay, mà đắc tội giáo viên thì coi như xong đời. Hàng xóm nghe được là cả xóm đều biết chuyện.
"Không có, không có." – Tôn Dung Phương vội vàng giải thích. "Cô chủ nhiệm chỉ đến nói chuyện về nguyện vọng thi đại học thôi."
"Tôi nghe người ta nói bà không nghe lời giáo viên, cũng chẳng nghe lời ông nội nó. Con bé lại đăng ký cái gì mà Đại học Y Quốc Hiệp, không chịu đăng ký sư phạm. Bà định làm gì đấy hả?" – Tạ Trường Vinh quay sang, chỉ tay vào mặt con gái, mắt trợn trừng.
Con gái học sư phạm thì vừa có trợ cấp, vừa được miễn học phí. Những ngành khác thì lấy đâu ra phúc lợi đó?
"Học sư phạm là tốt rồi." – Ông dằn giọng. "Đừng có gây thêm rắc rối. Nhà này không có tiền cho mày học cái gì cao siêu đâu!"