Chương 12: Ai cũng cho rằng cô không thể đậu
Trên cuốn lưu bút là một hàng chữ Khải nắn nót, gọn gàng:
"Chúc cậu thi đậu chuyên ngành Khoa học Máy tính của Đại học Công nghệ Quốc Tây."
Chuyên ngành Khoa học Máy tính của Đại học Công nghệ Quốc Tây là ngành có điểm chuẩn cao nhất trong tỉnh. Triệu Văn Tông nằm mơ cũng muốn đậu vào đó. Nhưng... với điểm số hiện tại của cậu ta thì thật sự rất khó.
"Oánh Oánh, cậu—" Triệu Văn Tông vừa định mở lời hỏi ý cô thì...
Ngoài cửa vang lên tiếng gọi lớn:
"Tạ Uyển Oánh, cô Lưu gọi cậu lên văn phòng!"
Tất cả bạn học trong lớp đồng loạt quay lại nhìn. Đứng ngay cửa, lớp trưởng hai tay chống nạnh, gương mặt đầy giận dữ, khiến cả lớp không khỏi tò mò mà nhìn sang phía Tạ Uyển Oánh.
Đã đoán trước chuyện này, Tạ Uyển Oánh bình tĩnh đứng dậy, bước ra khỏi lớp với dáng vẻ điềm đạm, vững vàng.
"Có chuyện gì vậy lớp trưởng?" Hồ Hạo bước đến hỏi nhỏ.
"Không biết là cô ấy sốt thật hay chỉ là lên cơn, mà dám khiến cả lớp mình và cô Lưu mất mặt!" Lớp trưởng tức tối nói.
"Biết cô ấy đăng ký gì không? Dám đăng ký vào chuyên ngành Ngoại khoa của trường y hàng đầu cả nước!"
Chỉ cần từng tìm hiểu về thi đại học, ai mà không biết lớp trưởng đang nói đến Đại học Y Quốc Hiệp — ngôi trường y khoa danh giá nhất cả nước.
Cả lớp thoáng ngỡ ngàng, sau đó nhanh chóng có một tràng cười vang lên. Không ai nghĩ có người điểm không cao mà dám chọn ngành đó, lại còn là Ngoại khoa – ngành khó nhất.
Triệu Văn Tông vội vã lén cất cuốn lưu bút cô vừa viết, giả vờ như chưa có gì xảy ra.
Tới trước cửa văn phòng giáo viên, Tạ Uyển Oánh gõ cửa:
"Em tìm cô Lưu ạ."
"Tạ Uyển Oánh đến rồi à? Đúng lúc, vào nhanh cho cô!" Giọng cô Lưu Tuệ vang lên đầy nghiêm khắc.
Cô Lưu là một giáo viên chủ nhiệm có tinh thần trách nhiệm rất cao, cũng rất coi trọng danh dự cá nhân.
Vào văn phòng, Tạ Uyển Oánh bước đến trước bàn làm việc của cô.
Cô Lưu rút ra tờ phiếu đăng ký nguyện vọng đại học của cô, hỏi thẳng:
"Em điền cái này?"
"Dạ vâng, thưa cô."
"Em đã bàn với gia đình chưa?"
"Dạ rồi ạ."
"Em có truyền đạt lại những gì cô dặn cho bố mẹ không?" Cô Lưu bắt đầu nghi ngờ, có lẽ là do gia đình em ấy không hiểu rõ mà dẫn tới chuyện này.
"Mẹ em tôn trọng quyết định của em."
"Mẹ em ủng hộ em thật sao?"
Tạ Uyển Oánh biết rõ, mẹ cô luôn mong cô có thể trở thành bác sĩ. Vì điều đó, bà sẵn sàng bỏ ra trăm nghìn để mua cam Sunkist bồi bổ, thậm chí trong giấc mơ cũng hy vọng con gái mình sau này trở thành bác sĩ giỏi. Nghĩ đến đây, cô gật đầu chắc nịch:
"Vâng ạ."
Cô Lưu sững người, lẩm bẩm:
"Đợi đã, cô phải gọi điện cho mẹ em."
"Cô đừng lo lắng, em nhất định sẽ thi đậu mà."
Cô Lưu quay lại nhìn cô, trừng mắt:
"Tạ Uyển Oánh, trước đó cô đã bảo em đọc kỹ cuốn hướng dẫn tuyển sinh rồi, em thật sự không đọc à? Em có biết việc muốn thi và việc thi đậu là hai chuyện hoàn toàn khác nhau không? Với điểm số của em thì làm sao có thể đậu nổi chứ!"
Vì giọng cô Lưu rất lớn, cả văn phòng đều nghe thấy, bao gồm các thầy cô khác và cả những học sinh từ lớp khác đang đến tìm giáo viên.
Một lúc sau, có lẽ toàn trường đều biết chuyện Tạ Uyển Oánh đăng ký ngành gì.
Không chỉ cô Lưu, mà cả các thầy cô khác cũng nhíu mày.
"Không biết trời cao đất dày! Thầy cô nói cũng không nghe. Đến khi điểm không đủ đậu vào nguyện vọng, không có trường nào nhận, em tính làm gì tiếp theo?"
"Cô giáo, xin hãy tin em. Em sẵn sàng chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình." Đến nước này, Tạ Uyển Oánh chỉ có thể nói như vậy. Dù gì, nếu cô bảo mình đã sống lại thì cũng chẳng ai tin nổi.
"Vấn đề là em sẽ không đậu nổi!"