Chương 101: Bác sĩ “gài người” cũng là một kỹ năng sống (Phần 3)
"Giật nhãn cầu rồi!" — bác sĩ Vương bất ngờ thốt lên, giọng run rẩy như chính mắt anh cũng đang chấn động theo đôi mắt bệnh nhân, "À… đây là cái cô ấy nói lúc nãy sao?"
Nghe thấy bác sĩ Vương nói vậy, Tạ Uyển Oánh lập tức hiểu ra: hóa ra việc bác sĩ Vương và trưởng khoa Lữ không phản ứng gì khi cô nhắc đến "nystagmus test" lúc trước không phải vì cố tình phớt lờ, mà là… họ không hiểu từ tiếng Anh đó có nghĩa gì. Đã nghe không hiểu thì chỉ còn cách giả vờ như không nghe thấy, rồi cho qua.
Chuyện này cũng chẳng có gì lạ. Trưởng khoa Lữ là thế hệ bác sĩ từ những năm 60–70, tiếng Anh giao tiếp và nghe hiểu chắc chắn không giỏi. Còn bác sĩ Vương — người lớn hơn cả anh Tào vài tuổi, mà giờ vẫn chỉ là bác sĩ nội trú — điều đó đã nói lên khả năng viết luận văn khoa học của anh ta chắc chắn không ổn. Mà viết được luận văn y khoa thì bắt buộc phải đủ trình tiếng Anh để theo dõi các tạp chí quốc tế.
Có lẽ đây chính là lý do khiến họ luôn có thái độ khó chịu với cô và các anh chị khóa trên của cô?
Thế hệ học hệ 8 năm như cô toàn là học sinh giỏi từ đầu vào. Không tính đến kỹ năng lâm sàng, chỉ xét riêng năng lực viết luận văn, phát biểu học thuật, thuyết trình bằng tiếng Anh — thì cô vượt xa họ. Còn anh Tào — soái ca của khoa — lại được nhà nước cử đi học nước ngoài, trở thành đối tượng trọng điểm được đào tạo. Muốn ra nước ngoài học y thì điều kiện tiên quyết là tiếng Anh phải đủ chuẩn.
Phát hiện mình lỡ lời, bác sĩ Vương luống cuống đưa tay lên che miệng, rồi căng thẳng liếc nhìn xung quanh. Không may, vừa khéo bắt gặp ánh mắt không hài lòng của trưởng khoa Lữ, khiến anh càng thêm lo lắng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT