“A Ngọc, nàng không xuống xem sao? Chỉ e lát nữa, Tư Mã Thừa đã bị thiêu thành tro.” Bên tai Dung Ngọc chợt vang lên giọng nói quen thuộc của Phong Vô Quá. Chẳng biết từ khi nào, hắn đã nguyên thần xuất khiếu, giờ đây đứng bên nàng, cùng nàng nhìn xuống ngọn lửa hừng hực phía dưới.
“Sao nàng không trả lời câu hỏi của hắn?” Giọng Phong Vô Quá khàn khàn, trong đêm đen thêm một tầng mông lung. Hắn muốn hỏi: “Nàng đối Tư Mã Thừa… từng động tâm sao?” Nhưng yết hầu như bị bóp nghẹt, lời này không thể thốt ra, tựa hồ lòng hắn bài xích mãnh liệt. Ngọn lửa ghen tuông thiêu đốt nội tâm hắn, không cách nào dập tắt.
“Sao ngươi lại nguyên thần xuất khiếu?” Dung Ngọc không đáp câu hỏi trước, mà khẽ chau mày, quay đầu nhìn hắn, định nắm tay hắn kiểm tra.
Nhưng Phong Vô Quá khẽ né tránh. Dung Ngọc thoáng sững người.
“Ta tưởng nàng đã quên ta.” Giọng hắn bình tĩnh, nhưng mang theo chút chua xót khó hiểu. “Nếu ta không tìm nàng, liệu có phải đợi đến khi ta chết, nàng mới chịu gặp lại?”
Không đợi nàng đáp, Phong Vô Quá cúi đầu, nhàn nhạt nói: “A Ngọc, ta nhớ nàng, nhưng ta không biết làm sao gặp nàng.” Hắn từng thắp hương nến, dù không thể gặp nàng trong hiện thực, chỉ mong thấy nàng trong mộng cũng đủ. Nhưng đến khi nến cháy tàn, hắn tỉnh mộng, nàng vẫn không đến.
“Định Châu lũ lụi, bá tánh dần an ổn, ta muốn cùng nàng chúc mừng.” Hắn vẫn cúi đầu, giọng chậm rãi trầm xuống. “Ta tưởng nàng giận ta, vì ta không bảo vệ được Dung Uy…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT