Tuy trước đây Dung Ngọc từng nói rằng nếu Nhung Quốc chưa diệt, nàng thề không lập gia thất, chí hướng này cả đời không đổi. Nhưng khi Văn Phúc dẫn người đến Dung gia tuyên đọc thánh chỉ của hoàng đế, Cố thị vẫn lập tức tái nhợt, nếu không có Dung Ngọc và Dung Uy hai tỷ đệ đỡ, e là bà đã ngã quỵ tại chỗ.
Trước khi thánh chỉ đến, trong lòng Cố thị vẫn còn một tia hy vọng. Nhưng nay hoàng đế đã hạ chỉ, điều này triệt để dập tắt kỳ vọng của bà.
“Dung cô nương, tiếp chỉ đi.”
Văn Phúc nhìn cảnh nhà Dung gia nghèo túng, chỉ có bốn bức tường, lại thấy Dung Ngọc mặc áo tang vải thô, toàn thân không một món trang sức, khẽ thở dài. Hắn nâng thánh chỉ màu vàng rực bằng hai tay, đưa cho Dung Ngọc.
“Dung Ngọc tạ ơn bệ hạ thánh ân.” So với vẻ bi thảm của Cố thị, sắc mặt Dung Ngọc bình tĩnh hơn nhiều. Nàng nhận thánh chỉ, dẫn người nhà họ Dung đứng dậy, trầm giọng nói: “Ta đưa công công ra ngoài.”
Văn Phúc nhìn nàng, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Dù Văn Phúc chỉ là thái giám, hắn lại là đại thái giám bên cạnh hoàng đế. Nhà họ Dung chỉ là dân thường, nào dám tiếp cận những đại nhân từ hoàng cung? Ngay cả Dung Uy, lúc này cũng mất đi vẻ hoạt bát thường ngày.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT