Như hạt mưa khẽ chạm lên má.
 
 
Lời từ chối của Lưu Tả Dịch còn chưa kịp thốt ra đã bị Tạ Viễn Lâm kéo đến đứng sau lưng một bà cô nào đó. Tạ Viễn Lâm không nói không rằng bắt chước động tác của bà cô mà múa may theo. Cậu chưa từng nhảy bao giờ nên tay chân chẳng hề phối hợp, dáng nhảy kỳ quặc dị hợm nhưng lại tràn đầy năng lượng, say sưa theo điệu nhạc trong tiết tấu của riêng mình. Lưu Tả Dịch thấy vậy đành phải đứng bên cạnh huơ huơ tay chân theo. Tuy bà cô này là người Tạ Viễn Lâm đã dày công chọn lựa giữa biển người, một trong số ít người có động tác nhảy quy phạm, nhưng hai người hoàn toàn không có tế bào nhảy nhót vẫn không theo kịp nhịp điệu của mọi người, tay chân cứng đờ như thể mới làm quen với nhau. Người khác nếu không thấy họ đứng theo sau một đám người nhảy dân vũ thì có khi còn tưởng họ đang tập vật lý trị liệu.
Nhảy xong nửa bài nhạc đầu, Tạ Viễn Lâm dừng lại, lén lút lùi ra sau lưng Lưu Tả Dịch, móc điện thoại ra quay một đoạn video về cậu ấy. Lưu Tả Dịch đang nhảy thì bỗng phát hiện người bên cạnh biến mất. Vừa quay đầu lại đã thấy Tạ Viễn Lâm cười tủm tỉm cầm điện thoại chĩa về phía mình. Cậu vội vàng quay người đi về phía Tạ Viễn Lâm: "Cậu lại dám quay lén tôi!"
Tạ Viễn Lâm nói: "Đâu có quay lén, quay quang minh chính đại mà."
"Nhảy xấu thế này mà còn quay. Không được, xóa mau, mất mặt chết đi được." Lưu Tả Dịch nói rồi đưa tay định giật lấy điện thoại của cậu, nhưng bị Tạ Viễn Lâm khéo léo né được.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play