Không ai cả, tôi tự đánh mình.
Lưu Tả Dịch vẫn lạnh nhạt như cũ, gương mặt thanh tú luôn lộ ra vẻ u buồn nhàn nhạt, mặc nguyên bộ đồng phục mùa hè, cúc cổ áo toàn bộ đều cài cẩn thận không chút cẩu thả, trông ngột ngạt, không có một tia tinh thần phấn chấn.
Đa số học sinh đều không thích mặc quần đồng phục, đặc biệt là loại bó chân mùa đông, cho nên trong tình huống lãnh đạo không bắt buộc mặc nguyên bộ, có thể phối đồ linh tinh thì cứ phối.
Tạ Viễn Lâm lại không giống người thường, trừ thứ hai phải chào cờ mới mặc đồng phục ra, bình thường áo đồng phục mùa hè cũng không mặc, nếu gặp phải hội học sinh đến kiểm tra liền khoác thêm áo khoác đồng phục mùa đông của anh, người khác cũng khó mà trừ điểm anh được.
Lưu Tả Dịch ngồi xuống xong đặt cặp sách xuống, Tạ Viễn Lâm không biết là đầu óc chuyển quá chậm hay miệng quá nhanh, đột nhiên nói với cậu một câu:
“Tới sớm thế.”
Nói xong lập tức hối hận.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT