Những ký ức cũ ùa về, từng khung hình một. Khuôn mặt non nớt của cô gái ấy dần hiện lên trong trí óc anh, chồng lên hình ảnh người phụ nữ trước mắt.

Khi chiếc xe chuẩn bị rẽ vào con phố, anh vội vàng lau kính cửa sổ bên phải, sợ rằng ngay cả hình bóng mơ hồ đó cũng sẽ biến mất vào giây tiếp theo.

Nhưng cơn mưa vẫn tạt vào cửa kính, dù anh có lau thế nào cũng vô ích. Chỉ có một cảm giác lạnh buốt lan tỏa từ lòng bàn tay.

Mọi yêu thương và hận thù bỗng chốc lắng xuống, nhường chỗ cho một suy nghĩ duy nhất: Anh không thể để cô ấy tuột khỏi tay mình.

Cuối cùng, anh vỗ mạnh vào lưng ghế lái, hét lên: "Dừng lại!"

---

Bên trong cửa hàng hoa.

Sau khi thanh toán, Lý Duyệt Tây ôm bó hoa hồng khúc xạ trong tay, nhẹ nhàng đẩy cửa kính.

Nhân viên bán hàng nghiêng người nhìn ra ngoài, gọi với theo:
"Thưa chị, nếu không mang ô, tôi có thể lấy một chiếc cho chị dùng tạm?"

Lý Duyệt Tây dừng bước, quay đầu lại cười:
"Không cần đâu, mưa mùa hè đến rồi đi nhanh lắm. Tôi sẽ bắt taxi ngay trước cửa, chạy một đoạn là được."

Cô cảm ơn anh rồi đứng cạnh khung cửa kính, cúi đầu đặt xe qua điện thoại.

Bên ngoài, mưa vẫn rơi ào ạt. Những hạt nước bắn tung tóe làm ướt đôi mắt cá chân trần của cô.

Thường thì trời mưa sẽ kẹt xe, nhưng may mắn đoạn đường này không nằm trong trung tâm, nên chiếc xe chỉ cần vài phút là đến nơi.

Cô hít sâu một hơi, siết chặt bó hoa trong tay, chuẩn bị lao mình vào màn mưa gió.

Vừa nhấc chân bước ra, gió mạnh bất ngờ tạt mưa thẳng vào người. Áo và váy cô lập tức bị dính sát vào da, lạnh buốt.

Những sợi tóc bị mưa hắt ướt, bết lại, dính chặt vào má cô.

Tình cảnh đã đến mức này rồi.

Trông cô lúc này có phần lúng túng, chẳng còn lý do gì để quay lại đứng nép dưới mái hiên nữa, đành tiếp tục chạy về phía trước.

Vừa bước được hai bước, một bóng người cao lớn bất ngờ chắn ngang lối.

Đến khi kịp nhận ra và muốn dừng lại, trán cô đã va vào ngực anh.

Cô giật mình kêu khẽ một tiếng "A", ngẩng đầu lên, vội vàng nói:
"Xin lỗi, xin lỗi, anh không sao chứ?"

Nhưng khi lời nói chưa dứt, ánh mắt cô đã chạm vào ánh mắt người đối diện.

Một đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào cô – ánh nhìn ấy trầm lặng, lạnh lẽo đến mức còn hơn cả cơn mưa đang xối xả đập vào người cô lúc này.

Gương mặt ấy... gương mặt từng lặp đi lặp lại trong giấc mơ suốt bao năm qua – giờ đây, ở ngay trước mắt.

Vậy mà khi đối diện thật, cô lại thấy trống rỗng hơn bao giờ hết.

Ánh sáng như rút đi khỏi thế giới, tất cả xung quanh chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng tim đập rối loạn trong lồng ngực vang lên không ngừng.

Lý Duyệt Tây khẽ hé môi, ngơ ngác nhìn anh. Không nói gì, cũng không thể dời mắt.

Quay đi là không phải, mà lên tiếng thì lại càng chẳng biết nên nói gì.

Hai người đứng giữa cơn mưa như thể thời gian ngưng lại – lặng thinh, giằng co.

Diệp Sơn Thanh siết chặt cán chiếc ô đen trong tay, hơi nghiêng ô về phía cô.

Sau một tiếng thở dài rất khẽ, tan vào tiếng gió và mưa, cuối cùng anh mở lời:
"Trời mưa to quá, cố nhịn một chút đi."

Cô gái bỏ đi trong đêm hè năm ấy, chính là bạn gái cũ của anh, đúng không?

Gặp lại người yêu cũ sau nhiều năm chia tay vốn chẳng phải chuyện hiếm hoi. Nhưng khoảnh khắc ấy, khi thật sự đối mặt, vẫn khiến tim người ta chao đảo.

Trong suốt mười năm qua, Lý Duyệt Tây đã từng tưởng tượng vô số tình huống khi gặp lại Diệp Sơn Thanh:
Bình tĩnh, ngẩng cao đầu mà đối diện.
Hoặc lạnh nhạt đi ngang qua nhau, chẳng ai bận tâm ai.

Nhưng những kỳ vọng ấy, rốt cuộc cũng chỉ là tưởng tượng mà thôi.

Khi người ấy thực sự xuất hiện trước mắt, tất cả những lời cô đã từng chuẩn bị kỹ lưỡng bỗng chốc tan biến tâm trí trống rỗng, đến cả hơi thở cũng trở nên hỗn loạn.

Cô ngước nhìn anh.

Ánh đèn đường vàng nhạt xuyên qua màn mưa như sương, chiếu lên bờ vai rộng và vững chãi của anh, bao phủ lấy anh trong một thứ ánh sáng dịu mờ đến kỳ lạ.

Ngoại hình của anh đã thay đổi rất nhiều.

Ngày xưa anh thích thay đổi kiểu tóc, mặc đồ phá cách, hay cười ngông nghênh, khiến thầy cô trong trường phiền lòng chẳng ít.
Bây giờ, mái tóc đen được cắt gọn gàng, phác họa rõ nét đường viền cứng cáp trên khuôn mặt anh.

Anh trông cao hơn, rắn rỏi hơn.

Áo sơ mi phẳng phiu, quần tây chỉnh tề, giày da bóng loáng – vẻ trẻ trung thuở thiếu niên giờ đây bị che khuất bởi sự chững chạc, chỉn chu từ đầu đến chân.

Anh đang nhìn cô. Ánh mắt ấy vẫn như xưa – thâm trầm, kiêu ngạo, dường như pha lẫn chút thờ ơ.

Khoảnh khắc đôi mắt họ chạm nhau, chỉ chưa đến hai giây, Lý Duyệt Tây bỗng rùng mình.

Cô không rõ là vì cơn mưa đêm nay quá lạnh, hay vì những cảm xúc cũ đang dâng trào mãnh liệt trong lồng ngực.

Bó hoa hồng khúc xạ trong tay cô đã bị mưa thấm ướt, những cánh hoa và chiếc lá run rẩy trong gió, từng giọt nước tí tách rơi xuống mu bàn tay cô, lạnh buốt như ngấm vào tận tim gan.

Cái lạnh len lỏi khắp người, và nỗi hoảng loạn âm ỉ trong lòng càng lúc càng lan rộng, như thủy triều dâng nhấn chìm cô không cách nào kiểm soát.

Cô mở miệng rồi lại khép lại, môi mấp máy nhiều lần, nhưng cổ họng cứ như bị bóp nghẹt – không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Một lát sau, người đàn ông trước mặt lại đưa chiếc ô đen nghiêng về phía cô.

Chiếc ô giờ đây hoàn toàn che phủ đầu cô, ngăn những giọt mưa xối xả từ trời cao. Thế nhưng nước mưa vẫn len lỏi, từ mái tóc nhỏ xuống lông mày, từ hàng mi cong dày rơi thành giọt trên má cô.

Anh chớp mắt, từng giọt nước theo hàng mi rơi xuống, trông không khác gì hình ảnh anh rơi lệ năm nào, cố níu lấy cô trong khoảnh khắc chia tay cuối cùng ấy.

Tim Lý Duyệt Tây thắt lại.

Đau đến mức cô không dám nhìn thẳng vào anh nữa.

Cô vội cụp mắt, hít sâu hai lần, cuối cùng cũng cất lời giọng run rẩy, nhỏ nhẹ đến mức gần như tan vào trong tiếng mưa:
"Không... không cần đâu."

Cô đưa tay ra, định đẩy chiếc ô về phía anh.

Nhưng khi tay cô còn chưa chạm vào, anh đã tiến thêm một bước. Hơi thở anh chạm vào không khí giữa hai người, gần đến mức cô có thể cảm nhận được độ ấm từ mỗi nhịp thở.

Ánh mắt anh vẫn không rời khỏi gương mặt cô, giọng nói trầm khàn vang lên giữa đêm mưa:

"Chỉ là một chiếc ô thôi mà. Em không dám nhận sao? Điều đó… không giống em chút nào."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play