Chương 5: Đêm Lạnh Và Hơi Ấm Lạ Lẫm
Mùa khô đến nhanh, kéo theo những cơn gió lạnh tê tái tràn xuống từ đỉnh núi phủ băng. Trong hang đá, hơi ấm từ đống lửa không còn đủ.
Lyra cuộn mình trong tấm da thú, răng va vào nhau lạch cạch.
“Seth…” – cô gọi khẽ, run rẩy.
Không có tiếng trả lời. Chỉ là tiếng gió hú rít qua khe đá.
Cô nghĩ hắn đã ra ngoài canh gác như mọi đêm.
Lyra xoay người, ôm gối, cố chịu đựng. Nhưng cơn lạnh len vào từng kẽ xương, khiến ý thức cô bắt đầu mờ đi…
Ngay lúc ấy—
“Ngươi lại không mặc đủ.”
Một giọng trầm trầm vang lên bên tai. Rồi một thân thể dài nóng rực áp sát phía sau.
Cô giật mình định ngồi dậy thì bị quấn chặt bởi lớp cơ bắp rắn chắc và lớp vảy ấm nóng.
“Seth! Anh làm gì—”
“Hơi lạnh sẽ khiến ngươi ốm.” – hắn ngắt lời. “Không cần phản kháng.”
“Cái gì mà ‘không cần phản kháng’?! Đồ… đồ quấn người biến thái—!”
“Ngươi run như sắp chết. Ta không định làm gì.” – hắn nói, giọng đều đều. “Trừ khi ngươi muốn.”
Lyra nghẹn họng.
Không gian nhỏ hẹp trong hang lúc này bị lấp đầy bởi mùi hương đặc trưng của Seth: hơi đất ẩm, nhựa cây, và… cái gì đó nguy hiểm như chất độc khiến người khác không dám thở sâu.
Cô cố gắng giữ khoảng cách, nhưng lớp đuôi siết lấy eo, lưng cô dán vào ngực hắn, và cả người hắn như một cái lò lửa khiến cô không thể cưỡng lại.
Seth không nói nữa. Chỉ im lặng nằm đó, nhịp thở đều đặn, tay nhẹ đặt sau gáy cô.
Hắn không ôm. Nhưng bảo vệ.
Dù cố phủ nhận, nhưng lòng Lyra dần dần dịu lại.
Lần đầu tiên từ khi xuyên tới nơi này, cô ngủ yên trong vòng tay của một con thú… mà lại thấy an toàn.
---
Sáng hôm sau, khi mở mắt, Seth đã biến mất.
Cô tỉnh dậy với một thứ khác:
Một vòng cổ bằng răng thú đan bằng sợi gai rừng, để cạnh gối.
Lyra cầm lên, ngón tay run nhẹ.
Cô nhận ra: đây là vật đánh dấu bạn đời.
Và Seth… chưa buộc nó vào cổ cô. Chỉ đặt xuống.
Hắn đang đợi.
---
Tối hôm đó, khi Seth trở về với con mồi săn được, ánh mắt hắn dừng trên cổ Lyra – nơi trống trơn.
Cô không đeo.
Hắn không nói gì. Chỉ lẳng lặng ngồi xuống bên lửa. Nhưng ngón tay siết chặt đến mức móng xuyên vào da thịt.
Một bầu không khí nặng nề bao trùm.
Lyra muốn nói điều gì đó. Nhưng không kịp—
ẦM!
Một tiếng nổ vang lên từ sâu trong rừng. Lửa cháy bùng đỏ rực trời đêm.
Seth lập tức trườn dậy, mắt ánh lên sát khí.
“Có kẻ đến.” – hắn gằn giọng. “Không phải thú. Là tộc khác.”
“Là… người?” – cô run lên.
“Không.” – Seth nhìn cô. “Là tộc săn thú nhân. Và ngươi… mùi rất thơm.”
Lyra chết lặng.
Kẻ thù đã đến.
Và lần đầu tiên, cô không còn nghĩ về việc bỏ trốn nữa.
Cô chỉ nghĩ: Seth có thể bảo vệ cô không? Và… cô có thể chấp nhận hắn là "người duy nhất" bên cạnh mình?