Nhóm nhàn hán đều sợ ngây người, mãi đến khi nghe tiếng kêu thảm thiết mới phản ứng lại, vội vàng nhào tới can ngăn, khuyên can liên tục, nhưng vẫn không thể làm Lưu ca nguôi giận.
Họ Lưu phun ra một ngụm nước miếng lẫn máu, chửi ầm lên:
“Lăn con mẹ mấy người đi! Lão tử sống đến từng này tuổi còn chưa từng thấy tức như vậy! Mấy người tốt nhất mau mau bồi thường cho tao những ngày qua ăn uống, hưởng thụ trên đầu tao, nếu không tao có cả đống cách khiến mấy người sống không yên đâu!”
Đám nhàn hán lập tức há hốc mồm, không dám hé răng.
Thẩm Phái Lâm đứng bên ngoài nhìn cảnh chó cắn chó mà lòng vui như mở cờ, chờ nghe trong phòng có động tĩnh thì nhanh chóng lặng lẽ rút lui.
Xã hội pháp trị không cho giết người, nhưng Thẩm Phái Lâm cũng khinh thường nhìn đám nhàn hán kia – ngày thường chỉ biết lêu lổng ăn chơi, miệng thì như rồng leo mà tay chân thì như mèo mửa, thế mà cũng dám gây sự với cô?
Thẩm Phái Lâm quyết định thay mặt ba mẹ tụi nó dạy cho một bài học nhớ đời. Để tụi nó nếm chút khổ sở, sau này có thể hối cải làm người tử tế, cũng coi như cô góp chút công sức cho Trường Tuyền thôn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT