6 năm sau, một buổi chiều chạng vạng, Thiên Duy đến thành phố biển – không vì công việc, mà vì lòng không yên.
Anh vô tình dừng xe bên bãi cát trắng, nơi có tiếng trẻ con ríu rít cười vang. Anh nhìn thấy bóng dáng cô – không nhầm vào đâu được – đang đỡ một bé gái nhỏ trên tay, ánh mắt dịu dàng không còn xa xăm như xưa.
Người đàn ông bên cạnh cô cẩn thận khoác áo cho hai mẹ con, lau cát bám vào tay bé, rồi cười – một nụ cười rất nhẹ nhưng đầy yêu thương.
Thị trấn nhỏ vẫn yên bình như ngày nào, nhưng trong ngôi nhà ven biển ấy, tiếng cười trẻ con vang vọng mỗi sớm mai. Lâm Thu giờ đã là mẹ của một bé gái nhỏ xíu – đôi mắt to, mái tóc nâu xoăn nhẹ, giống cô ngày trẻ.
Người đàn ông bên cạnh cô không phải Thiên Duy . Anh là bác sĩ, hiền lành, trầm lặng, yêu cô bằng một tình yêu không ồn ào nhưng đủ đầy. Anh đến đúng lúc, không hỏi quá khứ, chỉ lặng lẽ che mưa cho cô suốt quãng đường còn lại.
Lâm Thu hay mỉm cười, nụ cười ấy không còn gượng gạo như trước. Cô hay cầm máy ảnh chụp biển, chụp con gái đang chạy chơi trong nắng, và chụp cả bóng lưng người đàn ông bên mình – một gia đình nhỏ, bình dị và ấm áp.
 
Thiên Duy đứng đó, cả người như bị gió biển thổi rách. Anh không tiến đến. Không dám.
Chỉ biết... mình đã muộn rồi. Chỉ có trời mới biết từ ngày cô đi anh dằn vặt trong đau khổ, chỉ có trời mới dám khẳng định ngày hôm đó thấy cô ở tiệm sách anh muốn lao đến ôm chằm lấy cô như thế nào.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play