Chương 7: Như Được Tiêm Máu Gà

Thời gian mà Khương Nghiên dành để tích trữ hàng hóa cũng chỉ khoảng một hai tháng, còn lại, cô dự định sẽ đi làm thêm vài chuyện “kích thích” hơn.

“Chị Nghiên , về căn hộ cao tầng mà chị yêu cầu ấy, thì có một chủ nhà tối nay mới có thể mang chìa khóa tới. Còn một căn khác, em đang giữ chìa đây, mai em đưa chị đi xem nhé?” — Lúc nói ra những lời này, vẻ mặt của Đỗ Tử Đằng tràn đầy mệt mỏi.

Anh ta tự nhận mình sức khỏe không tệ, làm môi giới bất động sản bao năm, chạy ngược chạy xuôi cũng quen rồi. Nhưng hôm nay, dưới cái nắng gắt như đổ lửa, cả buổi chiều không ngơi nghỉ, dù có cứng cáp mấy cũng không thể không mệt.

Ấy vậy mà, nhìn sang Khương Nghiên, cô lại như đang ở trạng thái đỉnh cao — sắc mặt hồng hào, thần thái sáng rỡ, chẳng hề giống một người vừa trải qua hơn mười mấy tiếng đồng hồ bay xuNghiên  lục địa trở về “lo hậu sự”, lại còn đi xem nhà cả buổi chiều.

Không những không mệt, Khương Nghiên thậm chí còn thấy cơ thể nhẹ nhõm hẳn, tựa như toàn thân được bơm đầy năng lượng, giống như được “tiêm máu gà” vậy.

Cô hồi tưởng lại — trạng thái này hình như bắt đầu từ lúc bước ra khỏi không gian. Nhưng lúc đó vì bận “diễn kịch” với tên phóng viên giả, nên cô không để tâm. Giờ ngẫm lại, quả nhiên, cơ thể cô đã hoàn toàn không còn cảm giác uể oải như lúc sáng mới ra khỏi không gian nữa.

Chẳng lẽ là do không gian đó có tác dụng?

Cô quyết định tối nay về nhà phải kiểm chứng lại điều này.

“Được rồi, hôm nay vất vả cho cậu rồi, mình về thôi.” Khương Nghiên liếc đồng hồ — đã bảy giờ rưỡi tối.

“Chị Nghiên , vậy em về trước nhé. Chị cũng về nghỉ sớm đi, nhớ đi đường cẩn thận.” — Đỗ Tử Đằng tạm biệt cô, định quay người lên chiếc xe địa hình thì bị gọi lại:

“Lão Đỗ, chuyện tìm kho, bán nhà và mua nhà, nhớ giữ kín giúp tôi.”

“Vâng, Chị Nghiên  Nghiên  tâm, chuyện này em hiểu mà.” — Đỗ Tử Đằng cười thật thà, ánh mắt chân thành. Thấy Khương Nghiên phất tay ra hiệu, anh mới rời đi.

Về đến nhà, việc đầu tiên Khương Nghiên làm là tiến vào không gian.

Quả nhiên, không gian này có khả năng tẩy tủy đổi cốt. Mà càng ở lâu, hiệu quả càng rõ rệt. Cô thậm chí còn cảm nhận được từng luồng khí uế trong cơ thể đang bị đẩy dần ra ngoài dưới dạng sương mù xám nhạt, tản mát khỏi người.

Hơn nữa, sau một buổi chiều được “nuôi dưỡng”, bụi hoa hồng héo rũ mà cô trồng vào đất đen lúc sáng, giờ đã trở nên xanh tươi mơn mởn như mới mọc lại từ đầu. Những mầm non khi trước nay cũng đã lớn thêm được một đoạn.

Mấy chậu hoa còn lại tuy chưa được trồng xuống đất, chỉ đặt trong chậu, nhưng lá vàng khô trước đó cũng đang dần hồi xanh.

Điều này chứng minh rằng không chỉ đất đen trong không gian có tác dụng kỳ diệu, mà cả không khí trong đó cũng mang năng lượng dưỡng sinh thần kỳ.

Cô còn phát hiện:

  • Khu “trồng trọt” màu đen có tốc độ trôi thời gian nhanh hơn thế giới thực.
  • Khu “kho chứa” màu xám thì thời gian hoàn toàn tĩnh tại.
  • Khu “sinh hoạt” màu trắng, có vẻ như thời gian trôi tương đương với bên ngoài.

Xác định được điều này, Khương Nghiên lại ở thêm một lúc, rồi mới rời khỏi không gian trở về phòng.

Điện thoại hiện thông báo từ ngân hàng: hôm nay cô đã tiêu gần ba mươi triệu tệ, gồm cả tiền mua nước đóng chai, nước thùng, tiền thuê kho, mua bồn chứa nước, giá kệ cũ v.v...

Cô không thấy tiếc. Dù sao thì cũng lo đủ nước uống cho vài đời người rồi còn gì.

Tối nay là tuần đầu của mẹ — ngày thứ bảy sau khi mất. Cô bày mâm cơm cúng mẹ xong, tự ăn qua loa chút gì đó, rồi ôm laptop vào phòng ngủ.

Kế hoạch cho đêm nay là: lập bảng kế hoạch chuẩn bị vật tư ba tháng trước khi mạt thế bùng nổ, đồng thời lên danh sách những loại hàng hóa cần tích trữ.

Dù hiện tại cô không thiếu tiền, nhưng cũng không thể cứ thích gì là vung tiền mua bừa được.

Mà siêu thị thì tạm thời không nên tới. Một là vì có camera giám sát, hai là hàng hóa ở đó vốn dĩ cũng không đủ để mua số lượng lớn như cô cần. Nếu bị quay lại cảnh mua sắm quá mức, rồi lan truyền trên mạng, thì không biết sẽ gây ra chuyện gì nữa.

Đợi sau này cần mua thêm vài món lặt vặt thì hẵng đi siêu thị sau.

Hiện tại, điều quan trọng nhất là giữ cho mình không bị chú ý.

Ngoài ra, cô cũng dự định lên mạng tra thử các dữ liệu như: trung bình một người tiêu thụ bao nhiêu gạo, thịt, dầu… trong một đời. Dù cô không rành mấy thứ này, nhưng tra trên mạng vẫn còn kịp. Dẫu không ăn thịt heo thì cũng biết heo chạy như nào chứ.

Thật ra, tuy hiện giờ người ngoài nhìn cô như một thiên kim tiểu thư của gia tộc tài phiệt, nhưng thuở bé, cô cũng từng sống những ngày chắt bóp từng đồng.

Hồi đó, chưa có chuyện mua hàng online tiện lợi như bây giờ. Bố mẹ cô vốn là người làm nghề giao hàng, nhưng mới đầu còn kiêm đủ thứ việc linh tinh: bốc vác ở công trường, vác bao ở bến xe, mẹ thì đi làm phục vụ bàn…

Cái thời đó, người ta vẫn hay nói: “Con nhà nghèo sớm biết lo.” Khương Nghiên từ năm sáu tuổi đã phải đứng lên ghế nhỏ để nấu ăn.

Dù mới đầu cơm nấu khê, muối cho mặn chát, rau xào chưa chín, nhưng bố mẹ cô không trách, ngược lại còn khích lệ cô rất nhiều. Dần dà, cô bắt đầu mê nấu ăn.

Từ đó, cứ sau giờ học là cô đều xắn tay vào bếp.

Sau này, gia đình khấm khá hơn, giàu lên, có người giúp việc, cô cũng không cần nấu ăn nữa. Sau khi tốt nghiệp đại học, cô không học tiếp thạc sĩ mà chọn làm blogger ẩm thực và du lịch, theo đúng sở thích của mình.

Chỉ là cô không phải kiểu blogger chỉ biết đi ăn rồi viết vài dòng review sáo rỗng. Mỗi khi có thời gian, cô đều tự mày mò nấu lại những món ăn gây ấn tượng, thậm chí còn thử tái hiện những món cổ xưa được ghi chép trong sách.

Cô còn lén bái sư hai vị đại sư: một là đầu bếp Michelin ba sao, một là bếp trưởng của khách sạn năm sao.

Chỉ tiếc là... tất cả những điều đó, đều thuộc về kiếp trước.

Khương Nghiên thở ra thật khẽ, xua đi ký ức, tập trung trở lại với danh sách vật tư cần mua.

Hôm sau.

Từ sáng sớm, đơn vị thu mua xe cũ mà cô liên hệ đã đến tận nhà.

Xe cũ vốn đã mất giá, hơn nữa cô còn chủ động báo giá thấp, nên mấy chiếc xe sang và xe du lịch cao cấp nhanh chóng được người ta kéo đi bằng xe tải.

Trong lúc đợi làm thủ tục sang tên tại chợ xe cũ, cô thuận tiện mua luôn một chiếc xe tải thùng nội địa cũ, mà bên garage còn chưa kịp sơn sửa lại.

Không phải cô không có tiền mua xe mới. Nhưng chiếc xe tải này, cô không chỉ dùng bây giờ. Sau này khi mạt thế đến, cô còn có thể lấy nó từ không gian ra dùng tạm. Một chiếc xe cũ, trông tồi tàn, giữa đống đổ nát của thế giới mạt thế sẽ không dễ bị chú ý.

Huống chi, có ai ngờ được một thiên kim nhà giàu có khối tài sản hàng chục tỷ, bình thường toàn chạy xe sang, giờ lại lái một con xe tải 130 cũ nát rong ruổi trên đường mỗi ngày?

Như thế là ngụy trang tốt nhất rồi.

Cô trước kia vì quay vlog du lịch bằng xe dã ngoại nên đã thi bằng lái hạng A1, lái chiếc xe này hoàn toàn không thành vấn đề.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play