Công Tôn Minh bởi vì không tuân thủ lời hứa, trong lòng băn khoăn, nên không để ý đến sự kỳ quái của Phù Hân: “Lục cô nương, chuyện lần này là ta có lỗi với ngươi, ngày sau nếu ngươi có gì cần, ta nhất định giúp đỡ.”
Thời Phù Hân cười nhạt một tiếng: “Rất là không cần, con người của ta rất coi trọng chữ tín. Người không giữ chữ tín thì không cần, ta và công tử không phải người chung đường.”
Nhìn thấy Khánh Dương công chúa đang nhìn về phía bên này, Phù Hân lập tức cười nghiền ngẫm: “Đều nói Công Tôn gia nội tình thâm hậu, chỉ mong công tử không có một ngày cầu xin ta.”
Nói xong, buông màn xe xuống, trực tiếp để xa phu khởi động xe ngựa.
Công Tôn Minh tưởng rằng Thời Phù Hân nói cầu nàng, là vì tấm mộc bài Tái Hoa Đà trong tay nàng, tuy nói hắn vội vàng tới xin lỗi xác thực có ý muốn tấm mộc bài, nhưng nghĩ đến thuốc chữa trị bệnh tim của mẫu thân Hồ gia đã tìm được, ngược lại cũng không để ở trong lòng.
“Minh nhi!”
Nghe được tiếng Khánh Dương công chúa, Công Tôn Minh bước nhanh trở về, đỡ Khánh Dương công chúa lên xe ngựa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play