Lý Tam Lang nghe xong, có chút dở khóc dở cười, biết muội muội lo lắng cho mình, ôn nhu nói: “Nếu bây giờ huynh chạy, thì chính là đào binh, đào binh không có tương lai.”

Lý Ngũ Nha im lặng, nhìn thoáng qua Lý lão gia, có chút nghiến răng nghiến lợi nói: “Ca, muội muốn giết người.”

Lý Tam Lang giật mình, vịn vào hai vai Lý Ngũ Nha, để nàng nhìn thẳng vào mình: “Ngũ Nha, nghe ca, ngàn vạn lần không nên nghĩ như vậy, càng không thể làm như vậy.”

Lý Ngũ Nha không chịu: “Chẳng lẽ cứ như vậy mà quên đi? Người Lý gia nghiền ép phụ thân cả đời, hiện tại lại đến huynh, dựa vào cái gì?”

Lý Tam Lang biết tính muội muội có thù tất báo, lo lắng muội ấy làm ra chuyện gì khác người, sắc mặt trở nên nghiêm túc hẳn lên: “Ngũ Nha, muội nếu còn nhận ta làm ca ca, hãy nhận lời ta.”

Lý Ngũ Nha không tán đồng nhìn Lý Tam Lang: "Ca…

Lý Tam Lang hít một hơi thật sâu: “Ca biết, bọn họ rất đáng ghét, nhưng chúng ta không thể vì bọn họ mà tự chuốc lấy tội lỗi vào mình.”

“Ngũ Nha, muội nghĩ xem, chúng ta là đồ sứ, bọn họ là tảng đá, không cần thiết cứng đối cứng với bọn họ.”

Lý Ngũ Nha cười lạnh: “Chúng ta không phải đồ sứ, chúng ta là đá kim cương, cho dù nghiền nát đá, đá kim cương cũng sẽ không bị tổn hại gì.”

Lý Tam Lang: “…."

Lý Tam Lang mặc dù không biết kim cương là vật gì, nhưng hắn hiểu ý của Lý Ngũ Nha.

“Ngũ Nha, tiếng người đời đáng sợ, ca hy vọng một nhà chúng ta, tương lai có thể đường đường chính chính đặt chân trong thiên địa, mặc kệ đi nơi nào, đều có thể ngẩng cao đầu ưỡn ngực.”

“Đáp ứng ca, đừng vì người không đáng giá làm chuyện điên rồ, được không?”

Trong lòng Lý Ngũ Nha cực kỳ không cam lòng, nhìn Lý Tam Lang, đầu không gật xuống được.

“Tên lính kia, không nghe thấy tiếng tập hợp sao, mau đi tập hợp ở thao trường.”

Trong Vệ sở truyền đến tiếng quát mắng, Lý Tam Lang không có cách nào nhiều lời với Lý Ngũ Nha, nhưng hắn cũng không lập tức rời đi, mà cố chấp nhìn Lý Ngũ Nha, thẳng đến khi Lý Ngũ Nha mặt mũi tràn đầy không muốn gật đầu, hắn mới xoay người đi vào Vệ sở.

“Ngũ Nha, yên tâm, ca sẽ không có việc gì đâu, vừa vặn luyện võ công nhiều năm như vậy, còn chưa bao giờ chân chính thực chiến, đi Điệp Lĩnh Quan, ca có thể biết võ công mình rốt cuộc có giỏi hay không.”

Nhìn bóng lưng Lý Tam Lang biến mất, Lý Ngũ Nha trầm mặc đứng ở cửa Vệ Sở, thật lâu không muốn rời đi.

Binh sĩ gác cổng thấy vậy, cảm thấy nàng rất đáng thương, suy nghĩ một chút, nhắc nhở nàng nói: “Tiểu nha đầu, nếu ngươi thật sự lo lắng cho ca ca của ngươi, nhanh chóng trở về gom góp ít tiền, mua nhiều thuốc mang đến cho ca ca của ngươi.”

“Ta nghe nói, bên phía Điệp Lĩnh Quan đánh nhau rất lợi hại, thương vong lão đại.”

Lý Ngũ Nha nghe xong, suy nghĩ dần dần trở về, cảm kích nói lời cảm tạ với binh sĩ thủ vệ xong, liền nhanh chóng rời đi.

Về phần Lý lão cha, từ lúc Lý Tam Lang nói chuyện với Lý Ngũ Nha, ông đã chuồn mất.

Không có cách nào, ông thật sự sợ hãi cùng Lý Ngũ Nha một chỗ, chỉ có thể thừa dịp nàng không chú ý, trộm chạy.

Lúc Lý Ngũ Nha trở lại Lý gia, Kim Nguyệt Nga còn chưa tỉnh.

Lý Thất Lang không biết chạy đi đâu, Lý Nhị Nha ngồi ở bên giường chiếu cố Kim Nguyệt Nga, thỉnh thoảng đưa tay lau nước mắt.

Nhìn thấy Lý Ngũ Nha, hai mắt Lý Nhị Nha sưng như quả hạch đào lập tức đứng lên: “Ngũ Nha, Tam ca đâu?”

Lý Ngũ Nha vừa tìm kiếm dược liệu tích trữ trong nhà, vừa nói: “Ca phải đi Điệt Lĩnh Quan.”

Vừa dứt lời, Lý Ngũ Nha liền nghe được tiếng khóc áp lực, vừa quay đầu, liền thấy Lý Nhị Nha che miệng, ngồi chồm hổm trên mặt đất khóc không thành tiếng.

“Tỷ, tỷ làm sao vậy?”

Lý Ngũ Nha vội vàng tiến lên đỡ người dậy.

Lý Nhị Nha nức nở không ngừng: “Đều tại tỷ, hôm qua nếu tỷ không rời đi, nếu tỷ ở lại trong nhà, tỷ nhất định sẽ không để bọn họ báo tên Tam ca, là tỷ, là tỷ hại Tam ca.”

Lý Ngũ Nha ôm Lý Nhị Nha tràn đầy tự trách trong lòng: “Tỷ, không trách tỷ, ai có thể nghĩ đến bọn họ lại không biết xấu hổ như vậy chứ, tỷ cũng phải đi mời đại phu cho nương mới rời đi.”

“Ô”

Lý Nhị Nha nước mắt rơi như mưa: “Sao bọn họ lại xấu như vậy? Nhị thúc, tam thúc, còn có Đại Lang ca, Nhị Lang ca, đều lớn hơn Tam ca, vì sao không phải bọn họ đi Vệ sở?”

“Ngũ Nha, tỷ hận bọn họ.”

Nói xong, lau nước mắt:

“Hôm qua lão tú bà kia còn cáo trạng với mọi người, nói chúng ta đánh đánh giết giết bọn họ, muốn đuổi chúng ta ra ngoài, sao nàng ta có thể ác độc như vậy?”

Lý Ngũ Nha dường như nghe thấy chuyện cười: “Nàng muốn đuổi chúng ta ra ngoài? Nàng cũng không nghĩ xem rốt cuộc là dựa vào ai mới xây nên cái viện này!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play