Nếu hắn sớm phát hiện khí huyết hoàn có lợi cho thân thể của hắn như vậy, sớm dùng một chút, vậy hắn hiện tại có phải cũng có thể xuất phủ đi dạo hay không?

Nghĩ đến sau khi phụ hoàng đăng cơ, hắn ngay cả hoàng cung cũng còn chưa vào, trong lòng Đại Hoàng Tử liền nghẹn đến không chịu được.

Mẫu thân là thê tử của phụ hoàng, hắn là trưởng tử của nguyên phối, những nhi tử khác của phụ hoàng đều có chỗ ở trong cung, chỉ có hắn, bị lưu lại Thụy Vương phủ, tựa như một phế tử bị bỏ rơi.

Đại Hoàng Tử tâm tình rất sa sút, đúng lúc này, Cao Trường Thọ trở về.

Nhìn thấy Cao Trường Thọ, Đại Hoàng Tử lập tức vội vàng hỏi:

“Thế nào, Triển thần y nói cái gì, biên quan bên kia có gửi thư không?”

Cao Trường Thọ cười gật đầu, nhưng thấy trong sân quá nhiều người, cũng không nói gì.

Đại Hoàng Tử vui vẻ.

Khí Huyết Hoàn chỉ còn lại mấy viên, hắn lo lắng ngày sau không có ăn, gần đây trừ phi thân thể chịu không nổi, mới có thể ăn một viên.

Đại Hoàng Tử biết trong phủ có rất nhiều tai mắt, đè xuống kích động trong lòng, để Cao Trường Thọ đỡ hắn về phòng.

Sau khi trở về phòng, chờ tất cả đuổi mọi người ra ngoài, Cao Trường Thọ mới từ trong ngực móc ra ba bình Khí Huyết Hoàn cùng một phong thư.

Đại hoàng tử không kịp chờ đợi mở thư ra xem.

Vẫn là hương vị phong thư đầu tiên, toàn lời nói suông, trực tiếp biểu đạt.

“Điện hạ, trên thư nói gì?”

Đại hoàng tử không trả lời, mà trước tiên cầm lấy bình thuốc, đổ ra một viên Khí Huyết Hoàn, ngửi ngửi, xác định giống như lúc trước ăn, mới ngửa đầu ăn vào.

“Sư phụ lão nhân gia nói, người rất thích đàn cổ ta tặng.”

Cao Trường Thọ thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Đàn cổ kia chính là đệ nhất danh cầm tiền triều, phàm là người yêu âm luật, đều sẽ khát vọng có được.

Đại hoàng tử gật đầu, lại nói: “Ta nhớ lúc mẫu hậu còn, có người đưa một cây sáo ngọc đế vương lục tinh toàn thân xanh biếc tới, ngươi đi tìm nó.”

Cao Trường Thọ: “Điện hạ muốn thổi sáo?”

Đại Hoàng Tử lắc đầu, chỉ chỉ ba bình Khí Huyết Hoàn trên bàn:

“Khí Huyết Đan chỉ đủ một tháng, ta muốn tiếp tục thư từ với sư phụ, cũng không thể tay không đi.”

Cao Trường Thọ gật gật đầu: “Chỉ là điện hạ, người mới đưa cổ cầm, nếu không, chúng ta đưa thứ khác?”

Đại Hoàng Tử lắc đầu phủ định: “Nếu Triển thần y nói sư phụ yêu thích âm luật, chỉ có đưa đồ vật phương diện này mới sẽ không phạm sai lầm.”

Cao Trường Thọ chần chờ một chút, vẫn là nói: "Điện hạ, biên quan vắng vẻ khổ hàn, nghĩ đến điều kiện sinh hoạt cũng không tốt đẹp gì, có lẽ đưa chút khác sẽ tốt hơn.

Đại Hoàng Tử cười nhạo một tiếng:

“Ngươi thật cho rằng ta có một sư phụ ở biên quan sao?”

Cao Trường Thọ sửng sốt: "Ý của điện hạ là…

Đúng vậy, đến bây giờ Đại Hoàng Tử vẫn chưa tin Triển Phi thật sự có một tiểu sư muội, cảm thấy người liên lạc với hắn là Triển Phi tìm người giả trang.

Đại hoàng tử trầm giọng nói:

“Thân phận của ta đặc thù, trưởng tử của Nguyên Hậu, bệnh của ta nếu tốt, có bao nhiêu người phải đêm ngủ không yên?”

“Ở trong triều có rất nhiều đảng phái, những đệ đệ kia của ta không có một ai dễ đối phó, Triển thần y không muốn tham gia vào vũng nước đục này, ta hiểu.”

“Nhưng hắn lại là người không muốn bị người ước thúc, thêm nữa bệnh này của ta quả thật khó trị, sau khi cân nhắc một phen, lúc này mới bịa đặt một tiểu sư muội đến trị bệnh của ta.”

Cao Trường Thọ trầm mặc, có chút hồ đồ: “Không cần phiền toái như vậy chứ, Triển thần y trị liệu, cùng tiểu sư muội hắn trị, không phải giống nhau sao?”

Đại Hoàng Tử nở nụ cười một tiếng: “Triển thần y muốn ở kinh thành thường trú, tránh không được phải giao tiếp với người khác, y thuật của hắn cao siêu, nhưng đắc tội với nhiều người, nghĩ đến cũng sẽ khiến hắn đau đầu.”

“Nhưng tiểu sư muội của hắn thì khác, ở biên quan xa xôi, cho dù người khác bất mãn, chẳng lẽ đuổi tới biên quan sao?”

Cao Trường Thọ mặt lộ vẻ giật mình gật gật đầu.

Đại Hoàng Tử hai mắt híp híp: “Nếu Triển thần y muốn chơi, vậy bản điện hạ liền chơi với hắn.”

Chỉ cần có thể chữa khỏi cho hắn, hắn nguyện ý phối hợp.

Rất nhanh, Lý Ngũ Nha đã nhận được thư và sáo ngọc của Đại Hoàng Tử gửi tới.

Tuy rằng Đại Hoàng Tử tặng lễ vật không phải rất hợp tâm ý, nhưng có thu hoạch, Lý Ngũ Nha cũng nguyện ý mỗi tháng gửi cho hắn một phong thư.

Cứ như vậy, hai thầy trò bắt đầu liên tục thông tin.

Trong thư, Lý Ngũ Nha cố ý biến bản thân thành một sư phụ tốt hòa ái dễ gần.

Mỗi lần gửi thư, ngoại trừ việc quan tâm đến tiện nghi đồ đệ ra, còn chú trọng nói về gian khổ ở biên quan, ý là hy vọng đồ đệ tỏ lòng hiếu thảo.

Mà Đại Hoàng Tử cũng tạo cho mình thành một tiểu đáng thương nếm hết ấm lạnh nhân gian, bị thân nhân từ bỏ.

Mỗi lần trong thư đều nhắc tới, hắn cảm nhận được sự ấm áp đã lâu không gặp trên người sư phụ, khiến hắn lại tin tưởng nhân gian đều có chân tình.

Cũng biểu lộ muốn đến biên quan bái kiến sư phụ, ngụ ý cũng rất rõ ràng, chính là để cho cái gọi là sư phụ nhanh chóng chữa khỏi bệnh của hắn.

Hai sư đồ, đều tự đắm chìm trong nhân vật của mình.

Mấy tháng trôi qua, Lý Ngũ Nha nhìn thấy càng ngày càng nhiều lễ vật, Đại Hoàng Tử cảm thụ được thân thể càng ngày càng tốt, hai người đều hết sức hài lòng đối phương, cảm thấy sư phụ (đồ đệ) này có thể vẫn liên lạc qua lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play