Đối với đồ đệ ngoài ý muốn này, muốn nói đến tình cảm, Lý Ngũ Nha nhất định là không có, nhưng dù sao thành sư phụ người ta, trách nhiệm ít nhiều vẫn phải có.
Người sinh bệnh thời gian dài, khẳng định khí huyết sẽ không còn nhiều.
Khí huyết hao tổn, thân thể liền yếu.
Thân thể yếu, ăn không ngon, cũng không hoạt động được, cứ như vậy thì thân thể càng không dưỡng tốt, tạo thành tuần bất tận.
Nàng vẫn phí chút tâm tư phối hợp với Khí Huyết Hoàn này.
Đây là thuốc, cũng là thuốc chữa trị sức khỏe, dễ hấp thu, sẽ không gia tăng gánh nặng đối với thân thể đồ đệ.
Còn có đơn thuốc tắm cường thể, chính là loại dùng cho tắm rửa lần đầu tiên của người Lý gia, mặc dù là phiên bản phối thấp nhất, không so được với thuốc tăng cường thể chất, nhưng đối với một bệnh nhân mà nói vậy là đủ rồi.
Nếu uống thuốc, ngâm tắm, thân thể Đại hoàng tử có thể chuyển biến tốt đẹp, vậy bệnh của hắn còn có thể trị.
Lý Ngũ Nha cảm thấy làm được đến nước này, sư phụ như nàng xem như xứng đáng với đồ đệ.
Về phần dư thừa, ví dụ như nói dùng dị năng để cứu người, xin lỗi, nàng là một chút cũng chưa cân nhắc qua.
Đừng nói bọn họ chưa từng gặp mặt, không có chút tình cảm nào, cho dù tình cảm thâm hậu, nàng cũng sẽ không bại lộ y thuật quá mức cao thâm trước mặt một người hoàng gia.
Kinh thành.
Phủ Đại hoàng tử.
Từng tiếng gào thét không ngừng truyền ra từ chính viện, dù không tới gần, chỉ là từ xa nghe, cũng có thể cảm nhận được đau đớn mà người bên trong đang trải qua người thường khó có thể tưởng tượng.
Tiếng gào thét kéo dài chừng nửa canh giờ mới dừng lại.
“Điện hạ, nên uống thuốc rồi!”
Một thái giám chừng ba mươi tuổi, bưng một chén thuốc nóng hổi vào phòng ngủ.
Nhìn thấy Đại hoàng tử nằm lỳ ở trên giường, đầu đầy mồ hôi, sắc mặt trắng như tuyết, gầy đến da bọc xương, Cao Trường Thọ mặt mũi tràn đầy đau lòng.
Chờ một lát, thấy Đại hoàng tử không nhúc nhích, Cao Trường Thọ lại nói: "Điện hạ, thuốc này là Triển thần y hôm qua kê, nói là dược hiệu vô cùng tốt, ngài mau thừa dịp còn nóng uống đi.
Nghe nói như thế, Đại hoàng tử trên giường mới động thân thể.
Cao Trường Thọ vội vàng đưa chén thuốc cho người khác bưng, sau đó bước nhanh tiến lên đỡ Đại hoàng tử.
Đại hoàng tử nương lực đạo Cao Trường Thọ, cố hết sức ngồi dậy, nhìn thuốc còn bốc hơi nóng, khóe miệng hiện ra một tia cười khổ: “Bệnh của ta còn có hi vọng chữa khỏi không?”
Cao Trường Thọ nhanh chóng tiếp lời: "Điện hạ, ngài nhất định sẽ tốt.
Đại hoàng tử yếu ớt cười cười, kỳ thật chính hắn cũng không ôm hy vọng gì, thế nhưng, dù biết cơ hội xa vời, hắn vẫn muốn sống sót.
Cao Trường Thọ muốn mớm thuốc, Đại hoàng tử lắc đầu cự tuyệt, dù hiện tại hắn bưng chén canh đều muốn run lên, hắn vẫn kiên trì chính mình.
“Ùng ục ục " vài ngụm, Đại hoàng tử liền uống hết.
Cao Trường Thọ cầm khăn lau miệng cho hắn, sau đó lại cẩn thận đỡ hắn một lần nữa nằm sấp ở trên giường.
Uống thuốc không bao lâu, Đại hoàng tử đã ngủ thiếp đi.
Cao Trường Thọ thấy, lúc này mới ra cửa phòng, đi xử lý sự vụ trong phủ.
Vừa đến phòng nghị sự, quản sự gác cổng đã tìm tới.
“Cao tổng quản, điện hạ có thư.”
Cao Trường Thọ sửng sốt một chút, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc: "Thư của điện hạ?
Từ sau khi điện hạ trúng độc bị bệnh, vẫn luôn ru rú trong nhà, ngoại trừ Thái y Thái Y Viện, chính là hoàng tử khác, đều không có lui tới, ai sẽ gửi thư cho điện hạ?
Quản sự gác cổng gật đầu: “Là Triển thần y phái người đưa tới, còn có ba bình thuốc.”
Cao Trường Thọ nghĩ tới cái gì, nhanh chóng tiếp nhận thư cùng thuốc, do dự một chút, vẫn nhanh chóng đứng dậy đi chính viện.
Đại hoàng tử ngủ cũng không an ổn, Cao Trường Thọ không đợi bao lâu, hắn liền tỉnh.
“Ngươi không đi xử lý sự vụ, thủ ở chỗ này làm cái gì?”
Cao Trường Thọ đem thư cùng thuốc ra: " Triển thần y đưa tới, nói là từ biên quan Tây Bắc gửi tới.
Ánh mắt Đại hoàng tử lóe lên, đầu tiên là có chút kinh ngạc, sau đó trên mặt lại hiện ra một tia khuất nhục.
Phụ hoàng vì để Triển thần y tận tâm chữa trị cho hắn, liền đề nghị hắn bái ông làm thầy, nhưng mà, Triển thần y cự tuyệt.
Vì không muốn làm phụ hoàng mất mặt, Triển thần y đã đề nghị để hắn bái tiểu sư muội của hắn làm sư phụ.
Hừ!
Thật sự cho rằng sau khi hắn ngã bệnh liền không để ý đến chuyện bên ngoài sao?
Thiên Trì lão nhân chỉ có hai đồ đệ, tiểu sư muội của Triển thần y lấy đâu ra, chẳng qua là mượn cớ đuổi hắn mà thôi.
Không, không phải đuổi hắn đi, hắn là một ma bệnh, căn bản không cần để vào mắt, làm như vậy chẳng qua là vì không muốn phụ hoàng mất mặt thôi.
Y thuật của Triển thần y cao siêu, phụ hoàng vì giữ hắn lại, lại đồng ý chuyện hoang đường này.
Thay mặt sư muội thu đồ đệ.
Nghĩ đến cảnh tượng được Cao Trường Thọ đỡ hướng Triển thần y dập đầu, Đại hoàng tử liền cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nhìn thư trong tay Cao Trường Thọ, trong lòng Đại hoàng tử rất chán ngán, nhưng trầm mặc thật lâu, vẫn để Cao Trường Thọ đỡ hắn lên.
Hắn ngược lại muốn xem xem, sư muội Triển thần y tìm được từ đâu.
Cầm thư lên, Đại hoàng tử mở ra liền nhìn.
“Thân yêu ái đồ, thấy chữ như mặt...”
Nhìn phần mở đầu của bức thư, Đại hoàng tử lập tức sửng sốt.
Biểu đạt rõ ràng như thế, để cho hắn cảm thấy có chút hoang đường.