Trên mặt Lý lão gia còn mang theo vẻ khiếp sợ và khó tin, nghe thấy lời nói nhìn như nhận sai lại ẩn chứa uy hiếp của Lý Tam Lang, trong lòng lập tức căng thẳng.

Nhìn ánh mắt đạm mạc của Lý Tam Lang, cùng với khuôn mặt thù hận của Lý Nhị Nha, Lý Ngũ Nha, Lý Thất Lang, tim của Lý lão gia đột nhiên đập mạnh.

Hắn đột nhiên giật mình, địch ý của bốn đứa nhỏ đại phòng đối với bọn họ lại sâu như thế!

Tại sao lại như vậy?

Chẳng lẽ thật sự như lão thê nói, một nhà đại phòng thật sự là sói mắt trắng?

“Tổ phụ, khung dệt vải là phụ thân bảo nương mua cho Nhị Nha, Ngũ Nha, nên không đưa vào phòng tổ mẫu được, những người khác trong nhà muốn học dệt vải, không bằng bảo tổ mẫu mua một cái khác, tổ phụ, ngài thấy sao?”

Lý Tam Lang cười cười, giọng điệu thương lượng, nhưng Lý lão gia chỉ cảm thấy toàn thân rét run.

Hôm nay Tam Lang có thể một quyền đập đổ phòng củi, vậy lần sau, có phải hắn sẽ động thủ với người trong nhà hay không?

Một quyền đánh vào người, sẽ chết người đó phải không?

Lý lão gia đè sợ hãi trong lòng xuống, trầm giọng nói: "Bọn Đại Nha không cần học dệt vải, các con mang máy dệt vải về Đông Sương đi." Nói xong, quét mắt một vòng bốn người Lý Tam Lang, rồi chắp tay sau lưng ra cửa sân.

Lý Ngũ Nha nhìn Lý Tam Lang vẻ mặt bình tĩnh giúp nương chuyển khung dệt vải về, Đông Sương phòng, trong mắt lóe ra ánh sáng vui sướng, Lý Nhị Nha và Lý Thất Lang cũng là vẻ mặt sùng bái.

Lý Tam Lang, thật ra rất hiền lành.

Ngày thường nói chuyện cũng là lấy lý phục người, giống như hôm nay trực tiếp dùng vũ lực uy hiếp người khác, cho tới bây giờ chưa từng xảy ra.

Thấy Lý lão nương được hai con dâu dìu trở về phòng chính, Lý Ngũ Nha bĩu môi cười cười.

Người hiền lành một khi phát hỏa, thật sự rất dọa người.

“Ca, xem nương bị huynh dọa sợ rồi kìa.”

Lý Tam Lang trừng mắt nhìn Lý Ngũ Nha: “Ngày sau muội gặp tổ mẫu như vậy, có chuyện gì, đợi ca về nhà, ca sẽ giải quyết.”

Lý Ngũ Nha cười tủm tỉm gật đầu.

Hai năm qua ca ca nàng càng ngày càng đảm đương, thật tốt!

Lý Ngũ Nha không hứng thú lắm với dệt vải, nhưng để thích ứng với phong tục của thời đại này, nàng vẫn nên thành thật học dệt vải.

Lý Nhị Nha tính tình thích yên tĩnh, nhưng thật ra rất thích dệt vải, sau khi luyện võ mệt mỏi, liền dệt vải để giải tỏa mệt mỏi.

Sau khi học được dệt vải, Lý Ngũ Nha lại bắt đầu ba ngày hai lần chạy tới Thiên Trì Phong.

Thiên Trì lão nhân hoàn toàn là dạng nuôi thả đối với nàng, điển tịch y học mặc nàng xem, chỉ cần không lãng phí thuốc trong dược lâu, cũng mặc nàng dùng, gặp được những chổ không hiểu cũng có thể đi hỏi ông, chỉ là không chủ động dạy bảo nàng.

Đối với việc này, Lý Ngũ Nha vui vẻ tự tại.

Sau khi thân quen với sư phụ, sư huynh, mỗi lần Lý Ngũ Nha tới, còn có thể dẫn theo Lý Thất Lang, sau đó dưới sự dẫn dắt của Triển Bằng, chạy khắp nơi trên núi.

Ngay từ đầu, Lý Ngũ Nha và Lý Thất Lang bởi vì tốc độ chậm, sẽ bị Triển Bằng bỏ lại ở nơi nào đó trong núi, đi dạo vài ngày mới có thể một lần nữa trở lại Thiên Trì Phong.

Nhưng sau khi phục dụng hai lần thuốc tăng cường thể chất lần hai, tiềm năng thân thể hai người bị kích phát, nội lực từ từ tăng lên, mặc dù vẫn không đuổi kịp Triển Bằng, nhưng vẫn không dễ dàng bị thua như vậy.

Trong nháy mắt, đã đến tháng sáu năm Kiến Khang thứ hai, Lý Ngũ Nha và Lý Thất Lang chín tuổi.

Sinh nhật trong nhà xong, Lý Ngũ Nha mang theo Lý Thất Lang lại tới Thiên Trì Phong, vừa đến liền thấy Thiên Trì lão nhân nằm trên ghế trong sân, vẻ mặt tươi cười nhìn một phong thư.

“Tiểu nha đầu, con tới thật đúng lúc, đại sư huynh của con đã gửi thư đến.”

Lý Ngũ Nha có chút kinh ngạc với sự cao hứng của Thiên Trì lão nhân, phải biết rằng trước kia thư của đại sư huynh nàng chưa bao giờ gặp mặt sư phụ cũng không ngó ngàng đến , đều là để nhị sư huynh đọc cho ông nghe.

“Sư phụ, người vui vẻ như vậy, có phải là đại sư huynh gặp được chuyện tốt gì không?”

Thiên Trì lão nhân cười nhìn Lý Ngũ Nha: “Đại sư huynh của con không gặp được chuyện gì tốt, nhưng con gặp rồi.”

Lý Ngũ Nha sửng sốt, đưa tay chỉ vào mình: “Con?”

Thiên Trì lão nhân gật gật đầu: “Đúng, chính là con. Đại sư huynh của con nhớ thương tiểu sư muội này, cố ý ở kinh thành giúp con thu một đồ đệ.”

Nói xong, nhịn không được cười ha hả.

“Tiểu nha đầu, con có đồ đệ rồi, thế nào, đây có tính là chuyện tốt không?”

Lý Ngũ Nha hoàn toàn kinh sợ: “Đại sư huynh thu một đồ đệ thay con?!”

Nhìn tiểu đồ đệ kinh ngạc đến trợn tròn mắt, nụ cười trên mặt Thiên Trì lão nhân càng sâu.

Sau khi Lý Ngũ Nha kinh ngạc xong, cũng tức giận nói: “Đang yên đang lành, sao đại sư huynh lại giúp con thu đồ đệ? Đầu óc hắn có vấn đề gì không?”

Đột nhiên lòi ra một đồ đệ, đây không phải tìm phiền toái cho nàng sao? Nàng ghét nhất phiền toái!

Thiên Trì lão nhân không đồng ý lắc đầu: “Ài, nha đầu con sao có thể nói đại sư huynh như vậy? Đại sư huynh của con không phải hướng về con sao?”

Tuy nói lời khuyên nhủ, nhưng trên mặt lại toàn là nụ cười vui sướng khi người gặp họa.

Lý Ngũ Nha thấy sư phụ tiện nghi một bộ xem kịch không chê chuyện lớn, sắc mặt có chút cứng đờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play