Nụ cười của Thời Phù Hân sâu thêm vài phần: “Rất có mắt nhìn, nhưng mà cái này của ta không thể cho ngươi.” Thấy Tống Vân Quyển mặt béo nhíu lại, lại nói, “Ta không thể cho ngươi, nhưng ngươi có thể đi tìm ca ca ta xin a.”
Hai mắt Tống Vân Quyển sáng ngời, đúng rồi, hắn có thể đi tìm Hiên Hiên, Hiên Hiên nhất định sẽ giúp hắn.
Phù Âm thấy Tống Vân Thư mặt mũi xấu hổ, kéo kéo tay áo muội muội mình, ý bảo nàng có thể nhanh chóng dừng lại.
Kim Nguyệt Nga cũng đi tới, trừng mắt nhìn tiểu nữ nhi, nói với Tống Vân Thư: “Đứa con gái này của ta, là một người thích chơi đùa.” Nói xong, cười giận liếc Phù Hân một cái.
“Đừng nhìn qua ngày tết là đến tuổi cập kê, nhưng nhiều khi vẫn còn là trẻ con đấy.” Vừa nói, liền dẫn Tống Vân Thư tiếp tục đi về phía Ý Quế viện.
“Các ngươi tới Ý Quế viện nhận đường trước, sau đó ngươi đi Phù Thúy quán của Âm tỷ nhi nghỉ ngơi, chỗ của nàng yên tĩnh, ca ca ngươi, liền đi viện Ngũ Lang ở, phòng của các ngươi, đã sớm gọi người dọn dẹp ra rồi.”
Tống Vân Thư nói lời cảm tạ: “Làm phiền bá mẫu và Âm muội muội.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play