Nửa tháng sau, trên sa mạc cách Thiên Lĩnh đồn mấy dặm, Lý Tam Lang dẫn theo Lý Nhị Nha, Lý Ngũ Nha, Lý Thất Lang tiễn Diệp Mặc đang ngồi xe bò rời đi.

Vì không gây chú ý, mấy người Triệu Kính cũng không đi theo Diệp Mặc, mà là qua cửa ải cực nam của Tây Vực đô hộ phủ, mới tụ hợp với Diệp Mặc.

Nhìn thấy hai chân Diệp Mặc đứng thẳng trước mặt bọn họ, rõ ràng có thể nhìn ra đùi phải của hắn thật sự đã được chữa khỏi, năm người Triệu Kính đều khiếp sợ và vui mừng.

“Tiểu nha đầu kia là thần rồi!”

Đoàn Xuân Thu vẻ mặt sợ hãi thán phục, hắn là dùng độc, hắn hiểu biết sâu rộng về y học. Hắn cũng hiểu được việc chữa khỏi chân của Diệp Mặc là khó tin đến mức nào.

“Đại ca, ngươi lấy bao quần áo gì, để ta xách cho.”

Thạch Chiến to con khôi ngô đưa tay tiếp nhận túi đồ trên người Diệp Mặc.

Diệp Mặc trên mặt lộ ra chút ý cười: "Tam lang bọn họ đưa cho thuốc ta".

Nghe là thuốc, Đoạn Xuân Thu lập tức đoạt lấy túi đồ: “Là thuốc gì vậy?”

Mở bao quần áo ra, thấy tất cả thuốc đều dùng giấy bọc, Đoạn Xuân Thu lập tức lộ ra biểu lộ ghét bỏ: “Thật là, nào có ai dùng giấy bọc thuốc, cũng không sợ tan dược tính?”

Diệp Mặc: “Lý gia sinh hoạt không dễ, có túi giấy đã xem như không tệ rồi.”

Đoạn Xuân Thu bĩu môi: “Theo ta thấy, Lý gia là có được núi bảo mà không biết, không nói đến những loại thuốc khác, chỉ nói đến loại thuốc cầm máu này thôi, chỉ cần bọn họ nguyện ý lấy ra bán, lo gì không có bạc tiêu?”

Sắc mặt Diệp Mặc trầm xuống, không vui nhìn về phía Đoạn Xuân Thu.

Đoạn Xuân Thu bị nhìn đến lộp bộp một cái, cúi đầu không dám nói lời nào.

Diệp Mặc trầm mặc một hồi, nhìn mấy người Triệu Kính một chút, lạnh lùng nói: “Người và việc của Lý gia, các ngươi đều quên cho ta, ngày sau không được nhắc lại. Bọn họ chỉ là một hộ quân đội bình thường, không chịu nổi bất kỳ giày vò nào.”

Triệu Kính lập tức biểu thị: “Đại ca, ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không nói lung tung.”

Đoạn Xuân Thu cũng gật đầu theo: “Ta vừa rồi chỉ là tùy tiện nói mà thôi, cảm thấy thuốc tốt như vậy không nên bị mai một. Đại ca, ta biết Lý gia không có căn cơ, có thứ tốt là tai họa.”

Diệp Mặc thu hồi tầm mắt, không nói thêm nữa.

Có được bảo sơn mà không biết?

Nghĩ đến Lý Ngũ Nha cả người đều tản ra khí chất giảo hoạt, khóe miệng Diệp Mặc khẽ nhếch lên.

Nha đầu kia hiểu được nhất là xu lợi tránh hại, bây giờ không hiển sơn bất lộ thủy, chẳng qua là đang bảo toàn bản thân mà thôi.

Nghĩ đến ngày sau có thể sẽ không còn được gặp lại, trong lòng Diệp Mặc vẫn cảm thấy rất đáng tiếc.

Lý gia bốn huynh muội ở trên luyện võ quả thật có thiên phú, cũng không biết bọn họ có thể đi bao xa?

Tân hoàng lên ngôi, chẳng những đại xá thiên hạ, hơn nữa còn phái tân Tổng đốc đến Tây Bắc quan.

Tổng đốc tân nhiệm vừa đến, chiến sự trước đây Đại Sở bị động phải phòng thủ Bắc Yến. Còn bây giờ, Đại Sở biến thành một bên chủ động công kích.

Chiến sự càng nhiều, thương tích trên người Lý Trường Sâm đang ở tiền phong doanh cũng càng ngày càng nhiều.

“Phụ thân, uống thuốc.”

Thuốc tăng cường thể lực lần 2 có hiệu quả mạnh mẽ nên nửa năm dùng một lần. Nhưng vì đưa đồ ăn cho Lý Trường Sâm, mười ngày nửa tháng, Lý Ngũ Nha sẽ mang theo Lý Nhị Nha, Lý Thất Lang đến Điệp Lĩnh Quan một chuyến.

Mỗi lần tới, Lý Ngũ Nha đều xoa bóp cho Lý Trường Sâm, âm thầm dùng dị năng chữa trị tiêu trừ tai hoạ ngầm trong cơ thể ông.

Bởi vì điều này, thân thể Lý Trường Sâm vẫn luôn ở trạng thái tốt nhất.

Sau khi uống thuốc tăng cường thể chất lần 2, sức lực của Lý Trường Sâm càng ngày càng mạnh, cộng thêm Đại Lực Kim Cương Chưởng có chút thành tựu. Sau khi lên chiến trường, Lý Trường Sâm giết địch vô cùng dũng mãnh, dùng sức một mình có thể ngăn cản hai ba mươi binh sĩ Bắc Yến.

Rất nhanh, cảnh tượng này đã bị tham tướng Trang Ngọc Đường chú ý tới, không bao lâu sau đã thăng lên thành Thập Trưởng thất phẩm, trong tay chưởng quản năm mươi binh sĩ.

Sau khi biết được việc này, bốn người Kim Nguyệt Nga và Lý Tam Lang vừa lo lắng vừa vui vẻ.

Lo lắng chính là sự an nguy của Lý Trường Sâm trên chiến trường; vui vẻ là năng lực của Lý Trường Sâm được công nhận.

“Đây.”

Thập trưởng thất phẩm, mỗi tháng có bổng lộc bảy thạch. Khi Lý Trường Sâm mang theo khi bọn nhỏ đến thăm, đã đưa hết cho nàng bổng lộc bốn tháng, tổng cộng bảy lượng bạc.

Kim Nguyệt Nga không muốn: “Trong nhà ít chỗ dùng tiền, tiền công của ta làm việc ở dịch trạm đủ chi tiêu trong nhà, bạc chàng cầm lấy, bữa cơm bình thường ăn ngon một chút.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play