Sau khi trở thành đồ đệ của Thiên Trì lão nhân, Lý Ngũ Nha mới biết được, đỉnh Tuyết Phong gần Đào Hoa Cốc tên là đỉnh Thiên Trì, tòa nhà đỉnh cao tên là Thiên Trì Các.
"Cái gì, một tháng sau con không về nhà?" Kim Nguyệt Nga kinh ngạc nhìn Lý Ngũ Nha.
Lý Ngũ Nha gật đầu: “Lúc trước sư phụ bận rộn nên không có thời gian dạy dỗ con, hiện tại rảnh rỗi, con muốn đến chỗ của sư phụ ở một thời gian, học thêm chút y thuật.”
Thiên Trì Phong ở sâu trong Thiên Sơn, mỗi lần đi vào đều cần tiêu phí thời gian không ngắn, căn bản không thể mỗi ngày bôn ba qua lại.
Kim Nguyệt Nga im lặng, nhịn không được xác nhận lần nữa: “Con nói sư phụ thật sự là Thiên Trì lão nhân?”
Mặc dù tiểu nữ nhi cho người nhà uống thuốc thập phần hữu hiệu, thế nhưng, nàng vẫn còn có chút không dám tin tưởng, Thiên Trì lão nhân trong truyền thuyết lại thật thu tiểu nữ nhi làm đồ đệ.
Lý Ngũ Nha trả lời vô cùng tự tin: "Đương nhiên là thật." Nói xong, nhìn người nhà, “Nương, nhị tỷ, Thất Lang, việc này các người không được nói cho người ngoài biết, chờ phụ thân và tam ca trở về, các người cũng dặn dò bọn họ một tiếng.”
Lý Nhị Nha vội vàng gật đầu: “Yên tâm, chúng ta sẽ không nói.”
Thanh danh của Thiên Trì lão nhân quá vang dội, vô số người muốn bái ông làm thầy, muốn mời ông rời núi, đáng tiếc, Thiên Trì lão nhân đi vô tung, tìm không thể tìm.
Nếu để cho người ta biết được nhà bọn họ có lui tới với Thiên Trì lão nhân, ngày sau đừng nghĩ thái bình.
Lý Thất Lang muốn đi cùng Lý Ngũ Nha, nhưng bị Lý Ngũ Nha từ chối.
Không có cách nào, nàng và sư phụ mới ra lò, sư huynh còn chưa quen thuộc, không tiện tùy tiện dẫn người ngoài đi vào.
Sau khi nói với người nhà, sáng sớm hôm sau, trong ánh mắt lưu luyến của Lý Thất Lang, Lý Ngũ Nha lại đi sâu vào Thiên Sơn.
Lý Ngũ Nha vừa đến Thiên Xích Phong, đã bị Triển Bằng bắt làm việc: “Tiểu sư muội, đi, nhị sư huynh dẫn muội đi dược điền sửa sang lại dược liệu đi.”
Lý Ngũ Nha tất nhiên là cầu còn không được, nhưng vẫn nói: “Nhị sư huynh, muội có phải nên đi bái kiến sư phụ trước hay không?”
Triển Bằng nói thẳng: “Sư phụ không có ở đây.”
Lý Ngũ Nha lộ vẻ kinh ngạc: “Sư phụ đi đâu rồi?”
Triển Bằng lắc đầu: “Không biết.”
Như thế, Lý Ngũ Nha liền theo Triển Bằng đi Dược sơn.
Trên đường, Lý Ngũ Nha vẻ mặt đờ đẫn nhìn Triển Bằng bỏ rơi mình.
Khinh công tốt rất ghê gớm sao?
Không biết chờ nàng một chút sao?
Hắn bao nhiêu tuổi, nàng bao nhiêu tuổi?
Suốt chặn đường, Lý Ngũ Nha không ngừng đuổi theo Triển Bằng, chờ đến khi thở hồng hộc đuổi kịp Triển Bằng, Triển Bằng nói một câu: “Tiểu sư muội, muội chạy quá chậm, lần sau còn như vậy, huynh sẽ không chờ muội nữa đâu!”
Lý Ngũ Nha:”…”
Lý Ngũ Nha hoàn toàn bó tay rồi: “Nhị sư huynh, muội vẫn còn là tiểu hài tử!”
Triển Bằng: “Huynh biết muội là hài tử mà."
Thấy hắn có vẻ mặt thật thà thành thật, Lý Ngũ Nha có chút khó hiểu: “Huynh là người lớn, muội là con nít, huynh có phải nên nhường muội một chút không?”
Trên mặt Triển Bằng lộ ra vẻ hoang mang, khó hiểu: “Tại sao huynh phải nhường muội? Muội chạy chậm là lỗi của muội , không phải lỗi của huynh.”
Lý Ngũ Nha không muốn nói chuyện nữa.
Một ít dược liệu đặc thù cần sinh trưởng ở phụ cận suối nước nóng, vừa vặn chung quanh Thiên Trì có không ít suối nước nóng tự nhiên, ở xung quanh suối nước nóng này được khai khẩn ra rất nhiều dược điền.
Triển Bằng mang Lý Ngũ Nha tới chăm sóc chính là những dược điền này.
Sau khi đến nơi, Lý Ngũ Nha nhìn dãy núi vờn quanh Thiên Trì, phát hiện phía trên mọc đầy các loại thảo dược, lập tức hỏi: “Sư huynh, thảo dược trên núi cũng trồng sao?”
Triển Bằng lắc đầu nói: “Không phải.”
Trong lòng Lý Ngũ Nha vui vẻ: “Vậy muội có thể hái chút dùng không?”
Triển Bằng: “Tùy tiện.”
Lý Ngũ Nha không khách khí, đâm đầu vào trong núi.
Thảo dược bên trong thực sự quá nhiều, Lý Ngũ Nha hấp thu đến quên cả trời đất, ròng rã qua nửa tháng, mãi đến khi thu thập đủ dược liệu phối chế dược tề tăng cường thể chất cho lần 2 nàng mới chậm rãi bình tĩnh trở lại, không còn lo lắng như trước nữa.
Ở hơn nửa tháng, vẫn thấy Thiên Trì lão nhân không trở về, Lý Ngũ Nha nhịn không được hỏi Triển Bằng: “Nhị sư huynh, sư phụ thường xuyên ra ngoài sao?”
Triển Bằng suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Ừm.”
Lý Ngũ Nha: “Vậy một mình huynh chẳng phải rất nhàm chán sao?”
Triển Bằng: “Huynh không nhàm chán a, huynh phải luyện võ, phải chỉnh lý dược điền, phải quét dọn dược lâu cùng Tàng thư lâu, còn phải quét rác, huynh rất bận rộn."
Lý Ngũ Nha ngây ra.
Suy nghĩ một chút, Lý Ngũ Nha lại hỏi tới một sư huynh khác: “Nhị sư huynh, đại sư huynh là người như thế nào vậy?”