Mạnh Mặc Linh nghe được lời này, hai mắt sáng lên, trong mắt đều là ánh sáng bát quái.
Sở Diệu cười như không cười nhìn Thời Phù Hân: “Ta là người có thanh danh không tốt, ngươi muốn ngồi chung một chiếc xe ngựa với ta, sợ là sẽ tổn hại thanh danh của ngươi.”
Thời Phù Hân cắn răng: “Ngươi lấy cớ này cũng quá qua loa đi, nơi này là vùng ngoại ô, cho dù ngươi sợ liên lụy thanh danh của ta, đại khái có thể mang ta đến cửa thành nha.”
Sở Diệu cười nhìn nàng: “Ta tin tưởng ngươi.” Nói xong, liền gõ mấy cái lên vách xe, Mạnh Mặc Linh nhận được, cho Thời Phù Hân một ánh mắt lực bất tòng tâm, liền đánh xe ngựa nghênh ngang rời đi.
Nhìn xe ngựa đi xa, Thời Phù Hân tức giận đến giậm chân.
“Sở Diệu, ngươi đã quên dáng vẻ ngươi muốn chết không được sống không xong sao? Chờ xem!”
Mạnh Mặc Linh vừa đánh xe ngựa, vừa quay đầu nhìn về phía sau: “Diệu ca, chúng ta thật sự không quản viên thạch lựu sao? Hình như nàng đang mắng ngươi a.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT