Sở Diệu bị nện đến nhe răng trợn mắt, đau đến mức mặt vặn vẹo, nhìn thấy Phù Hân đang đè trên người mình, kêu rên hai tiếng, bởi vì nội lực trong cơ thể bạo động, trên trán, trên mu bàn tay, gân xanh nổi lên, toàn bộ thân thể đau đến cuộn lại.
Thời Phù Hân bò dậy từ trên người Sở Diệu, nhìn Sở Diệu kéo mình cùng ngã xuống vách núi, có chút nghiến răng nghiến lợi, cho dù giờ phút này Sở Diệu nhìn qua rất đáng thương, nàng cũng không sinh ra được một chút thương hại nào.
Mặc kệ Sở Diệu, Thời Phù Hân bắt đầu nhìn quanh hoàn cảnh.
Đây là một cái nhai cốc, bốn phía là núi non bao quanh, vách núi cao không thể đo lường, đáy vực chỉ có một ít cây cỏ thấp bé, phần lớn địa phương đều trụi lủi.
Thời Phù Hân ngẩng đầu nhìn vách đá, lông mày nhíu chặt.
Trừ bỏ trên vách núi đá gần đó có chút dây leo, đi lên trên, vách núi đều trơn bóng, nếu muốn dựa vào khinh công bay lên, hình như không quá dễ dàng.
Thời Phù Hân nhìn quanh bốn phía một chút, cất bước muốn đi tìm đường ra, vừa bước ra, mắt cá chân đã bị Sở Diệu một phát bắt được.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play