Tìm tòi nửa canh giờ, Lý Ngũ Nha xuất hiện ở cửa sơn cốc.

Nhìn hoa đào nở rực rỡ trong sơn cốc, Lý Ngũ Nha không lập tức rời đi. Do dự trong chốc lát, nàng lại phi thân tiến vào sơn cốc.

Nàng muốn nhìn một chút bên kia sơn cốc đến cùng có cái gì?

Sau nửa canh giờ, Lý Ngũ Nha đứng ở một đầu khác của sơn cốc.

Một đầu khác của sơn cốc là tuyết trắng mênh mông, điều này cũng không tính kỳ quái, dù sao độ cao của sơn cốc so với mặt biển đã rất cao, nơi này có tuyết đọng là rất bình thường.

Kỳ quái là, trên đỉnh núi tuyết có một cái thang đá rõ ràng do người làm ra, nối thẳng đỉnh núi.

“Ai lại ở trong núi sâu băng thiên tuyết địa thế này?”

Nghĩ đến truyền thuyết có liên quan đến Thiên Sơn, Lý Ngũ Nha nuốt một ngụm nước bọt, lại nghĩ đến nàng từng da mặt dày tự xưng mình là đồ đệ của Thiên Trì lão nhân, không hiểu sao có chút chột dạ.

Ngay khi Lý Ngũ Nha đang do dự có nên đi lên xem một chút hay không, một giọng nam mang theo ba phần nghi hoặc, ba phần kinh ngạc, bốn phần không vui vang lên.

“Người tới là ai?”

Một tráng hán khôi ngô hơn ba mươi tuổi, mặc quần áo màu xám ngắn ngủn đột nhiên từ trên trời giáng xuống.

Thật là từ trên trời giáng xuống, trực tiếp từ đỉnh núi tuyết, như diều hâu săn mồi đáp xuống, chớp mắt đã xuất hiện ở trước mặt Lý Ngũ Nha.

Lý Ngũ Nha vội vàng tránh lui, khó khăn lắm mới tránh được sóng khí kinh người do tốc độ cao lao xuống kia.

Thấy tráng hán cách mình không đến ba thước, Lý Ngũ Nha đề phòng lui về phía sau, một bộ dáng chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào.

Người này phát ra áp bách thật mạnh, để Lý Ngũ Nha cảm nhận được nguy hiểm rất mạnh!

“Tiểu oa nhi?”

Tráng hán sau khi thấy rõ bộ dáng Lý Ngũ Nha, trên khuôn mặt chất phác lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó nhanh chóng thu liễm khí thế trên người.

“Ngươi là ai?”

“Ngươi vào bằng cách nào?”

“Ngươi tới làm gì?”

Ba câu hỏi liên tiếp.

Đầu óc Lý Ngũ Nha nhanh chóng hoạt động, suy đoán thân phận của người trước mắt này, suy nghĩ một chút, liền nói: “Ta tới tìm sư phụ ta.”

Triển Bằng cau mày: “Sư phụ ngươi là ai vậy?”

Lý Ngũ Nha mở trừng hai mắt: “Sư phụ ta là lão nhân Thiên Trì nha.”

“A?!”

Triển Bằng sửng sốt, kinh ngạc nhìn Lý Ngũ Nha, theo bản năng giơ tay lên gãi gãi sau ót, bộ dáng vô cùng phức tạp: “Không đúng nha, sư phụ rõ ràng chỉ có ta và đại sư huynh hai đồ đệ nha.”

Nghe nói như thế, Lý Ngũ Nha thở phào nhẹ nhõm, đoán đúng rồi.

Thiên Trì lão nhân nguyện ý chữa bệnh miễn phí cho dân chúng, ngẫu nhiên gặp thợ săn trong núi bị thương còn có thể ra tay tương trợ, hẳn là người lương thiện, như vậy đồ đệ của ông, hẳn là cũng sẽ không làm khó nàng đứa trẻ ngẫu nhiên xông vào này.

Tạm thời không cần lo lắng, Lý Ngũ Nha cũng thả lỏng phần nào, giương mắt đánh giá tráng hán trước mắt, kinh ngạc phát hiện người này thật thà, còn đang nói với nàng Thiên Trì lão nhân là sư phụ của mình.

Hắn hình như không phải rất thông minh!

Triển Bằng nghi hoặc nhìn Lý Ngũ Nha, lắc đầu nói: “Tiểu oa nhi, ngươi khẳng định nhìn lầm sư phụ rồi, sư phụ ta chỉ có hai đồ đệ là ta và đại sư huynh.”

“Rốt cuộc ngươi từ nơi nào xuất hiện?”

Lý Ngũ Nha vừa định mở miệng trả lời, lại nghe Triển Bằng nói: "Không cho phép gạt ta, bằng không ta sẽ đánh vào mông ngươi đấy." Nói xong, còn giơ quyền lên khoa tay múa chân, ra vẻ hung ác đe dọa.

“Sẽ đánh mông ngươi làm đôi!”

Lý Ngũ Nha: “...”

Cái mông vốn dĩ đã làm đôi rồi có được hay không.

“Ách,nàng bị lệch hướng rồi!"

Lý Ngũ Nha trầm tư, trước đó để cho tiện triển lộ y thuật, nàng mới nói dối là đồ đệ của Thiên Trì lão nhân, chính là ỷ vào Thiên Trì lão nhân đi tới đi lui vô tung sẽ không tìm nàng giằng co, mới có chỗ dựa không sợ.

Nhưng bây giờ, chính nàng đụng vào trong tay người ta, phải làm sao bây giờ?

Nói dối luôn có khả năng bị vạch trần, nếu không, thật sự bái sư?

Lý Ngũ Nha đánh giá Triển Bằng, nghĩ thầm, nếu nàng thật sự trở thành đồ đệ của Thiên Trì lão nhân, người trước mắt này chính là sư huynh của nàng, võ công của người này mạnh như vậy, không chừng còn là một chỗ dựa cường đại.

Đồ đệ đã lợi hại như vậy, sư phụ chắc chắn sẽ càng mạnh hơn.

Nghĩ như vậy, Lý Ngũ Nha lập tức có quyết định: “Thiên Trì lão nhân thật sự là sư phụ ta, là người bảo ta tới đây tìm ông, còn nói cho ta cách qua Đào Hoa Cốc bên ngoài, bằng không, ta cũng sẽ không tới đây.”

Nghe vậy, Triển Bằng bị thuyết phục, gật đầu: "Đúng vậy, Đào Hoa Cốc bố trí Mê Tung trận, người ngoài không vào được." Nói xong, nghiêm túc nhìn Lý Ngũ Nha: “Ngươi thật sự là đồ đệ của sư phụ?”

Lý Ngũ Nha vội vàng gật đầu.

Triển Bằng lại nói: “Nói như vậy, ngươi chính là tiểu sư muội của ta? Thế nhưng. Tại sao ta chưa từng gặp qua ngươi?”

Lý Ngũ Nha: “Bây giờ không phải ngươi đã gặp ta sao?”

“Cũng đúng.”

Triển Bằng gật đầu, nhìn Lý Ngũ Nha, có chút ghét bỏ: “Nhưng ngươi còn nhỏ như vậy, sư phụ sao lại thu ngươi làm đồ đệ chứ?”

“Đúng vậy, lão phu cũng rất muốn biết ta làm sao lại thu ngươi làm đồ đệ?”

Lý Ngũ Nha trợn tròn hai mắt, miệng há to nhìn lão nhân tóc trắng đột nhiên xuất hiện trước mặt mình.

Nàng kinh ngạc, không phải bởi vì người tới xuất hiện đột nhiên, cũng không phải bởi vì hắn đầu đầy tóc trắng, mà là bởi vì hắn lại đắp mặt nạ, còn gọi là mặt nạ rong biển!

Lý Ngũ Nha bị chứng sợ hãi dày đặc, trong nháy mắt nổi da gà, cũng giật mình.

Không phải nói Thiên Trì lão nhân tiên phong đạo cốt sao?

Hình như hình tượng này có chút không đúng nha!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play