Hai mắt Lý Ngũ Nha sáng rực lên: “Tuyệt đỉnh tông sư? Rất lợi hại sao?”
Diệp Mặc liếc qua Lý Ngũ Nha, suy nghĩ một chút, vẫn nên cùng bọn họ phổ cập một chút tin tức về võ giả: “Võ giả tổng cộng có chín phẩm cấp, có thể tu luyện tới cửu phẩm trở lên, không có ai mà không phải là cao thủ tuyệt đỉnh.”
“Mà tuyệt đỉnh, siêu thoát trên cửu phẩm. Đại Sở lập quốc hơn hai trăm năm, cao thủ cửu phẩm tuyệt đỉnh từng xuất hiện không ít, nhưng tuyệt đỉnh lại không có bao nhiêu.”
“Hiện giờ Đại Sở có ngũ đại tuyệt đỉnh, Bắc đao, Nam quyền, Tây chưởng, Đông kiếm, Trung trượng, năm người võ nghệ siêu phàm, người học võ đều quỳ gối.”
Lúc nói những điều này, trong mắt Diệp Mặc lóe lên thần quang rạng rỡ, sâu trong đáy mắt trào dâng vẻ không cam lòng và hướng tới.
Ánh mắt Lý Ngũ Nha cũng chớp động.
Khóe mắt Diệp Mặc quét đến trong mắt cô toát ra dã tâm, tiếc nuối trong lòng lập tức thối lui, mí mắt lại nhịn không được nhảy dựng lên.
Nha đầu này, tự tin đến không biên giới!
(Nói thật là đọc đến đây thiệt mắc cười quá đêy)
Lý Ngũ Nha thấy Diệp Mặc nhìn mình, cười hỏi: “Vậy sư phụ, người là võ giả cấp mấy?”
Diệp Mặc trầm mặc, qua nửa ngày mới nói: “Ta một người có thể tính là võ giả gì chứ.”
“Ách”.
Lời này Lý Ngũ Nha không dễ tiếp, suy nghĩ một chút lại hỏi: “Vậy sư phụ, bây giờ chúng con là mấy phẩm?”
Diệp Mặc lại trầm mặc: “Các con chưa từng thực chiến...”
“Có, chúng con từng có thực chiến.”
Lý Ngũ Nha cắt ngang lời Diệp Mặc: “Sư phụ, người quên rồi sao, mấy hôm trước chúng con mới giết hai người Bắc Yến.”
Diệp Mặc có chút không muốn nói chuyện với nàng : “Mấy người đó là do đánh lén, không coi là giao thủ, không dễ phán xét.”
Thấy Lý Ngũ Nha còn muốn nói cái gì, trực tiếp chuyển đề tài.
“Các con cầm về những bí tịch võ công này đều rất trân quý, hơn nữa thập phần đầy đủ, như thế, phạm vi các con có thể lựa chọn liền nhiều hơn. Nhưng không phải mỗi một dạng đều thích hợp các con, hiện tại các con vẫn nên suy nghĩ thật kỹ cái gì thích hợp chính mình đi.”
Lý Nhị Nha lộ vẻ hoang mang: “Nhưng mà sư phụ, chúng con phải làm thế nào mới có thể biết bản thân thích hợp với cái gì?”
Diệp Mặc nhìn Lý Nhị Nha kiên nhẫn nói: "Con nghĩ xem bình thường thích gì, giỏi cái gì?" Thấy vẻ mặt Lý Nhị Nha vẫn mê mang, lại nói: “Hoặc là nói, con ngày thường làm gì giỏi nhất?”
Lý Nhị Nha suy nghĩ một chút, có chút không xác định nói: “Con đâm châu chấu rất chuẩn đấy."
Hàng năm đều là nàng cầm thẻ trúc đi dọn dẹp châu chấu trong đất Lý gia.
Châu chấu chạy tán loạn đầy đất, nhưng nàng lại đâm một cái là chuẩn. Mỗi lần nhìn thấy trên thẻ tre đầy ắp châu chấu, nàng liền đặc biệt có cảm giác thành tựu.
Hơn nữa châu chấu có thể nướng ăn, còn rất thơm, nàng rất thích đi bắt châu chấu.
Diệp Mặc: “Bắt châu chấu cũng không dễ bắt, con có thể bắt được chứng tỏ con nhanh tay nhanh mắt”
Nói rồi, dừng lại một chút, “Kiếm pháp đối với tốc độ phản ứng của một người rất quan trọng, con có thể suy nghĩ một chút về việc học kiếm.”
Lý Nhị Nha cũng không hiểu nhiều về chuyện học võ, cũng không muốn học lắm, nghe Diệp Mặc bảo cô học kiếm, cô lập tức gật đầu: “Vậy được, con sẽ học kiếm.”
Diệp Mặc lại liếc nhìn Lý Ngũ Nha, giống như đang hỏi nàng muốn học cái gì.
Lý Ngũ Nha thấy ông nhìn qua, vội vàng nói: "Sư phụ, con không thích chém chém giết giết, con không muốn học đao pháp, kiếm pháp, quá huyết tinh, không phù hợp với khí chất của con." Đời này nàng phải làm thục nữ, không muốn đi con đường của kiếp trước.
Diệp Mặc trực tiếp bị lời này làm cho ho khan thành tiếng, một lời khó nói hết nhìn Lý Ngũ Nha.
Bốn huynh muội Lý gia, chính nha đầu này là hung tàn nhất được không!
Diệp Mặc nghiêm mặt: “Vậy tại sao con còn muốn học võ?”
Lý Ngũ Nha: “Đương nhiên là vì có được sức tự vệ, học võ công cũng không phải cứ phải đánh đánh giết giết nha.”
Diệp Mặc: “Nếu đã như vậy, con cứ luyện khinh công cho tốt đi, chỉ cần khinh công của con đủ tốt, người khác sẽ không đuổi kịp con đâu.”
Lý Ngũ Nha lắc đầu: “Chỉ học khinh công còn chưa đủ, khinh công chỉ có thể giúp con chạy trốn, không thể uy hiếp bọn đạo chích, cho nên, con còn phải học công phu có thể chấn nhiếp người khác, khiến người ta vừa nhắc tới con liền run lẩy bẩy, không dám tới trêu chọc con.”
Diệp Mặc: “Con cảm thấy công phu gì có thể khiến người ta nghe mà biến sắc?”
Lý Ngũ Nha cười tủm tỉm lấy ra bản vẽ các huyệt vị của cơ thể con người và mấy quyển bí tịch điểm huyệt của giáo chúng: “Con cảm thấy điểm huyệt cũng không tệ, có thể cận chiến, cũng có thể tấn công từ xa, hơn nữa học còn không mệt.”
Đợi đến khi tinh thần lực của nàng tăng lên, có thể đem tinh thần lực bám vào trên đồ vật, đến lúc đó phối hợp thêm nội lực, chỉ đâu đánh đó, nàng chính là vô địch.
“Đánh từ xa?”
Diệp Mặc cười một tiếng, “Muốn điểm huyệt ở cự ly xa, cần nội lực rất thâm hậu.”
Lý Ngũ Nha tràn đầy tự tin nói: “Con có thể.”
Diệp Mặc: “…".
Nhớ năm đó, khi hắn luyện võ, sư phụ nghĩ biện pháp cổ vũ hắn, để hắn không nản chí nhụt chí; hắn ngược lại tốt, đồ đệ so với hắn còn tự tin hơn, tuyệt không cần hắn cổ vũ.
Được rồi, hắn vẫn là đừng nói chuyện.
Lý Thất Lang thấy Lý Ngũ Nha nói xong, cũng nhanh chóng nói một chút ý nghĩ của mình: “Sư phụ, con cũng không muốn luyện đao pháp kiếm pháp gì cả, quá mệt mỏi! Có công phu gì không, chỉ đứng bất động là có thể đánh bại địch nhân?”
Diệp Mặc thật sự mệt mỏi rồi.
Thất Lang và Ngũ Nha quả nhiên không hổ là song bào thai, lười nhất trí lạ thường.
Học võ ngại mệt, bọn họ dứt khoát đừng học đi,haizzzz!
Võ công đứng bất động là có thể đánh bại người ta. Diệp Mặc nhìn lướt qua sách trong sọt, đừng nói là thật sự có!
“Con học sóng âm đi!”
Lý Thất Lang thấy thật sự có công phu bớt việc như vậy, nhất thời cười híp cả mắt: “Tốt tốt tốt, con sẽ học cái này.”
Tam tỷ đệ muốn học công phu gì để định ra, Lý Ngũ Nha lại đưa một quyển bí tịch cho Diệp Mặc: “Sư phụ, Đại Lực Kim Cương Chưởng này có phải là công phu ngoại gia hay không? Phụ thân con có thể học không?”