Trên bãi sa mạc cách Thiên Lĩnh đồn hơn mười dặm, Diệp Mặc đang chỉ điểm cho bốn huynh muội Lý gia.

Giờ phút này, trong lòng Diệp Mặc vô cùng không bình tĩnh.

Lý gia huynh muội ở trên thiên phú luyện võ, thật sự khiến hắn nhìn mà than thở.

Chỉ trong thời gian hơn một năm ngắn ngủi, nội công của bốn huynh muội đã luyện được một chút thành tựu.

Nhất là nha đầu Ngũ Nha kia, cái gì cũng biết, năng lực học tập mạnh mẽ, mỗi lần đều khiến hắn kinh ngạc thán phục không thôi.

Nhìn xem, mấy vấn đề vừa rồi hắn mới chỉ ra, nha đầu kia luyện là biết.

"Sư phụ, con bây giờ có thể bay qua mấy chục mét sông dài rộng rồi, còn có thể chạy nhảy trên cây cỏ trong núi." Lý Ngũ Nha sửa lại sai lầm trong tu luyện, liền cười tiến đến bên cạnh Diệp Mặc.

Diệp Mặc nhìn Lý Ngũ Nha, tưởng rằng nàng đến để xin khen ngợi, trầm mặc một lúc lâu, mới nghẹn ra một câu: “Tốt lắm, tiếp tục cố gắng.”

Lý Ngũ Nha lại đưa ra một vấn đề mới: “Sư phụ, con cảm thấy con gặp phải cửa ải rồi, trôi trên mặt nước, bay trên cỏ cũng không khó, chỉ cần tốc độ đủ nhanh là được.”

Diệp Mặc nghe vậy mí mắt giật giật, nha đầu này đang khoe khoang với hắn sao?

Rất nhanh, hắn đã biết mình hiểu lầm, người ta có truy cầu lớn hơn nữa.

“Sư phụ, sao con không bay lên được?”

Diệp Mặc bị hỏi đến sửng sốt, nghiêm mặt nói: “Con muốn bay như thế nào?”

Lý Ngũ Nha vuốt cằm: “Không nói đạp không mà đi, ít nhất cũng phải đạp lên tán cây mà bay được. Hiện tại con có thể đạp lên cành cây leo lên ngọn cây, thế nhưng muốn phi hành giữa tán cây thì làm sao cũng không được.”

Thiên Sơn cây cối cao lớn xanh ngắt, nàng đã sớm muốn bay lên trên ngọn cây, nhìn một Thiên Sơn được thu nhỏ lại.

Diệp Mặc rất muốn nói một câu, nàng muốn làm được trừ khi là thần, hít sâu một hơi, nghiêm mặt nói: “Con muốn đạp không mà đi, trừ phi là thần tiên.”

Lý Ngũ Nha cũng biết đây là chuyện không thể, cười hắc hắc: “Con chỉ nói đùa thôi.”

Diệp Mặc không để ý tới nàng, tiếp tục nói: “Không thể phi hành trên cây, đó là bởi vì nội lực của con không đủ, đi lại giữa không trung thời gian dài, cho dù có điểm mượn lực, cũng cần phải có một thân nội lực mạnh mẽ.”

“Con tu luyện nội gia tâm pháp mới hơn một năm, nhập môn mặc dù nhanh, nhưng nội lực thâm hậu là cần thời gian tích lũy.”

Lý Ngũ Nha gật đầu: "Thì ra là như vậy, khó trách con luôn cảm thấy thiếu một chút nữa mà không biết là cái gì, thì ra là nội lực không đủ mạnh." Nói xong, nàng siết chặt nắm tay, “Sau khi con trở về sẽ tu luyện nội công tâm pháp thật tốt, tranh thủ sớm một chút bay vọt lên Thiên Sơn, thưởng thức cảnh đẹp khắp Thiên Sơn.”

Diệp Mặc nghe đến tê dại.

Bay vọt lên Thiên Sơn?

Đỉnh núi cao nhất Thiên Sơn cao gần vạn mét, cao thủ Cửu phẩm cũng không dám nói bay qua Thiên Sơn, tiểu nha đầu này rốt cuộc lấy tự tin từ đâu ra?

Nhìn bộ dạng sắp lãnh hội phong cảnh Thiên Sơn của Lý Ngũ Nha, Diệp Mặc trầm mặc một chút, trực tiếp xoay người rời xa nàng, đi về phía ba người Lý Tam Lang.

Hắn sợ ở lâu với tiểu nha đầu này sẽ bị bệnh tâm thần mất.

(Tui đọc đến đây thấy mắc cười quá luôn 🤣🤣🤣)

Vẫn là mấy người Tam Lang bình thường một chút, tuy rằng tốc độ luyện võ nhanh một chút, nhưng không khoa trương đến mức hắn hoài nghi nhân sinh.

Thấy Diệp Mặc lại không để ý tới mình, Lý Ngũ Nha bĩu môi, tuy nhiên, nhìn thấy ông đi về phía ba người Lý Tam Lang, nghiêm túc chỉ điểm ba người, trên mặt lại lộ ra nụ cười.

Hiện giờ thái độ của Diệp Mặc đối với bọn họ, so với lúc mới bắt đầu dạy bọn họ có kiên nhẫn hơn nhiều.

Nếu như nói ngay từ đầu Diệp Mặc truyền thụ nội công tâm pháp của Lý gia huynh muội là vì cứu ông ra khỏi lồng đất, như vậy hiện giờ, Diệp Mặc là thật tâm coi Lý gia huynh muội là đệ tử.

Một là tiếc tài, hai là bắt người tay ngắn.

Từ sau khi mỗi tháng bắt đầu lấy thuốc và thịt từ chỗ Lý Trường Sâm, mỗi lần nghỉ ngơi trở về, Diệp Mặc đều dành chút thời gian đến chỉ điểm cho Lý gia huynh muội.

Tình cảm, ngay tại đây ngươi tới ta đi càng sâu.

Đối với thuốc mà Lý gia huynh muội lấy ra, Diệp Mặc trong lòng có nghi hoặc, thứ như vậy không phải người Lý gia có thể lấy ra được.

Nhưng mà hắn cũng không hỏi nhiều bí mật của người ta, chỉ dặn dò một câu, bảo bọn họ không được tùy tiện truyền ra ngoài.

Có Diệp Mặc thường xuyên chỉ điểm, bốn huynh muội Lý gia đều tiến bộ rất nhanh.

Thời gian trôi qua cực nhanh, đảo mắt đã đến tháng sáu năm Kiến Hưng thứ 42.

Mùng sáu tháng sáu, là sinh nhật bảy tuổi của Lý Ngũ Nha và Lý Thất Lang.

Kim Nguyệt Nga xin nghỉ, mang theo Lý Nhị Nha cùng hai người đi Tây Ninh thành một chuyến, một là mua cho hai người chút đồ ăn ưa thích, thứ hai là đem da thỏ rừng tích góp được cầm đi bán, lại thuận tiện đi xem Lý Tam Lang.

Trại nuôi ngựa của Lý Tam Lang trên đường đi đến thành Tây Ninh, Kim Nguyệt Nga mang theo ba hài tử đến đây trước.

Lý Tam Lang làm việc tại trại nuôi ngựa rất chịu khó, nhân duyên không tệ, sau khi biết người nhà đến thăm hắn, quản sự trại nuôi ngựa đã cho hắn nghỉ phép một ngày.

Cứ như vậy, một nhà năm người cùng đi tới thành Tây Ninh.

Sau khi vào thành, Kim Nguyệt Nga mang theo bốn hài tử đi phường thị, sau đó trực tiếp đi về phía một cửa hàng thu mua thịt rừng cùng da lông.

Kim gia là thợ săn, nàng không ít lần cùng phụ huynh đi tới thành Tây Trữ bán da thú và da lông, đối với phường thị coi như quen thuộc.

Trong lúc Kim Nguyệt Nga cò kè mặc cả với ông chủ, Lý Ngũ Nha đang vô cùng cao hứng cùng huynh tỷ thương lượng lát nữa muốn đi đâu ăn.

Hơn một năm nay, bọn họ săn được thỏ rừng gà rừng ăn không hết, sẽ bán cho dịch trạm, tích góp từng chút một, bây giờ đã tích góp được mấy lượng bạc.

“Đệ muốn ăn dê nướng nguyên con!”

“Vẫn là ăn cái khác đi, dê nướng nguyên con quá đắt.”

“Ăn mỳ đi, hương vị mỳ Phúc Kiến ở thành đông bay ra cả một con phố, mùi vị nhất định rất ngon.”

“.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play