“Huynh tỷ có ý gì, làm gì nhìn muội như vậy?"
Nói xong câu chuyện tình cờ gặp gỡ thần y, Lý Ngũ Nha chỉ thấy ca và tỷ tỷ nàng đều dùng ánh mắt "Muội tiếp tục bịa chuyện đi “ nhìn nàng, toàn thân trên dưới đều tản ra sự không tin của bọn họ.
Lý Tam Lang khoanh tay trước ngực: “Thần y từ trước đến nay đến vô ảnh đi vô tung, bao nhiêu người muốn tìm hắn cũng không có tin tức, muội vừa đi Thiên Sơn đã gặp phải?”
Lý Ngũ Nha chắp hai tay sau lưng, hất cằm, chân trái còn run lên: “Muội may mắn thôi!”
Lý Nhị Nha: “Đồ đệ của thần y dễ làm như vậy sao? Gặp một hài tử là thu làm đồ đệ sao?”
Khí thế trên người Lý Ngũ Nha yếu đi một chút: “Không nói nữa, muội thông minh lanh lợi.”
Lý Tam Lang cùng Lý Nhị Nha bất đắc dĩ liếc nhau một cái, thật sự không biết sự tự tin trên người tiểu muội nhà bọn họ rốt cuộc là từ đâu tới?
Lý Tam Lang: “Trên đời này có rất nhiều người thông minh, so với những người đến Thiên Sơn cầu y hỏi dược, tại sao thần y lại chọn muội ?”
Khí thế trên người Lý Ngũ Nha bị hỏi giảm đi nhiều lần, cảm thấy huynh tỷ trong nhà quá thông minh cũng không tốt: “Có thể là bởi vì muội đáng yêu chăng ?”
Nhìn muội muội bởi vì thức ăn cải thiện, gương mặt tròn trịa, Lý Tam Lang cùng Lý Nhị Nha hiếm khi không phản bác.
Lý Tam Lang trầm mặc một lúc, đi đến bên cạnh Lý Ngũ Nha, kéo tay nàng, chán nản nói: “Ngũ Nha, là ca không tốt.”
“Ca là trưởng tử trong nhà, vốn nên vì phụ mẫu phân ưu, vì đệ muội mà chống lưng, nhưng ca cái gì cũng không làm được, có một số việc lại còn phải dựa vào Ngũ Nha muội.”
“Bây giờ ca còn đi trại nuôi ngựa, mấy tháng mới có thể trở về một lần, trong lòng ca rất lo lắng trong nhà, muội có chuyện gì nhất định phải nói cho ca, không thể gạt ca.”
Nhìn Lý Tam Lang đột nhiên đánh bài tình cảm, Lý Ngũ Nha rùng mình một cái, lặng lẽ rút móng vuốt của mình về, nói: “Muội có việc sẽ không gạt ca."
Lý Tam Lang nhìn bàn tay trống không, dừng một chút, sau đó cười sờ sờ đầu Lý Ngũ Nha:
“Ca tin tưởng Ngũ Nha, Ngũ Nha thành thật nói với ca, thần y thật sự thu muội làm đồ đệ àh ? Phương thuốc thần dược kia cũng thật là thần y đưa cho muội ?”
Lý Ngũ Nha bị hỏi đến khóe miệng co giật.
Lão ca, đi ra ngoài ba tháng, ngươi học xấu rồi!
Đã cùng muội muội mình đùa bỡn tâm nhãn rồi!
“Đúng, thần y thu muội làm đồ đệ, phương thuốc thần dược cũng là thần y cho muội a.”
Lý Tam Lang nhìn Lý Ngũ Nha, hai người im lặng nhìn nhau.
Sau một lúc lâu, Lý Tam Lang có chút thất bại thu hồi tầm mắt.
Tiểu muội quá tinh ranh, bây giờ hắn cũng không rõ ràng lời nàng nói đến cùng có phải thật hay không.
“Muội và Thất Lang chơi đi, huynh đi giúp nương thu dọn đồ đạc.”
Nhìn Lý Tam Lang rời đi, Lý Ngũ Nha đắc ý hé miệng cười.
Tiểu tử, còn muốn lừa nàng!
Lý Nhị Nha nhìn vẻ mặt đầy tự hào của Lý Ngũ Nha, tiến lên thấp giọng nói: “Ngũ Nha, muội là do tỷ nuôi lớn, muội vừa vểnh mông lên, tỷ đã biết muội muốn đại tiện hay tiểu tiện rồi , khẳng định muội không nói thật đúng không?”
Khóe miệng Lý Ngũ Nha co giật một lần nữa, thấy Lý Nhị Nha giống như sói xám giả bà ngoại lừa gạt trẻ con, chớp chớp đôi mắt to vô tội: “Tỷ, lời muội nói chính là sự thật.”
Lý Nhị Nha thấy mình cũng không hỏi được gì, chỉ có thể bị động tin rằng muội muội mình may mắn đụng phải thần y Thiên Sơn, sau đó lại may mắn được thu làm đồ đệ.
“Muội và Thất Lang chơi đi!”
Nhìn Lý Nhị Nha rời đi, Lý Ngũ Nha xoay người nhìn về phía Lý Thất Lang đang vắt chân ngồi trên giường gạch, bất đắc dĩ nhún vai.
Nàng cũng không muốn gạt người, nhưng y thuật của nàng dù sao cũng phải có xuất xứ, bây giờ thần y chính là "Sư phụ" cõng nồi tốt nhất.
Sáng sớm hôm sau, Lý Tam Lang mượn xe bò của Đồn Trưởng, sau đó dẫn theo Kim Nguyệt Nga và ba đệ đệ muội muội cùng đi Điệp Lĩnh Quan.
Những năm gần đây, Bắc Yến thường xuyên khiêu khích Đại Sở, chiến sự bên phía Điệp Lĩnh Quan chưa từng lắng xuống.
Lúc mẫu tử năm người Kim Nguyệt Nga đến, Điệp Lĩnh Quan vừa kết thúc một trận chiến đấu.
Trọng địa quân sự, người ngoài không thể ra vào.
Lý Tam Lang báo danh hiệu của Lý Trường Sâm với tướng sĩ giữ cửa, đợi ở cửa thành gần nửa canh giờ, mới thấy Lý Trường Sâm chạy ra khỏi quan thành.
“Đương gia!”
“Phụ thân!”
Nhìn thấy mẹ con Kim Nguyệt Nga năm người, Lý Trường Sâm trên mặt không che giấu được vẻ mừng rỡ:
“Sao các ngươi lại tới đây?”
Người vừa mới tới gần, Lý Ngũ Nha đã ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt trên người phụ thân nàng, tinh thần lực quét qua, lập tức nhíu mày.
Cánh tay, sau lưng, bắp chân của phụ thân nàng đều có nhiều vết đao, những vết thương này chỉ được xử lý sơ qua một chút, vẫn còn đang rướm máu.
“Phụ thân, chúng ta rất nhớ người !”
Ở bên ngoài, cho dù vô cùng nhớ Lý Trường Sâm, Kim Nguyệt Nga và Lý Tam Lang, Lý Nhị Nha đều tương đối kiềm chế, nhưng Lý Thất Lang lại không có băn khoăn này, chạy về phía Lý Trường Sâm, ôm lấy ông.
Lý Ngũ Nha nhìn thấy rõ nét mặt phụ thân nàng hiện lên vẻ đau khổ, nhưng lập tức lại giấu đi, vội vàng đi qua kéo Lý Thất Lang đến bên người: “Thất Lang, đệ đã bao nhiêu tuổi rồi, còn ôm phụ thân, có xấu hổ hay không?”
Lý Thất Lang bĩu môi, hình như có chút không muốn, nhưng đối với ánh mắt cảnh cáo của Lý Ngũ Nha, chỉ có thể ỉu xìu đứng bất động.
“Đương gia, chàng ở Điệp Lĩnh quan vẫn ổn chứ?"
“Được, nàng nhìn ta đây, không phải là không có việc gì sao.”
Biết vợ con đã đến, Lý Trường Sâm cố ý thay một bộ quần áo sạch sẽ, sợ người nhà biết chuyện mình bị thương.