"Cây này chỉ cao hơn hai mươi mét, đối với ta mà nói một chút khó khăn cũng không có, cây bên trong Thiên Sơn còn nhiều cây cao bốn mươi, năm mươi mét, ta vẫn leo như thường." Dáng vẻ nàng rất có khả năng.
Sở Diệu tìm được lỗ hổng trong lời nói của Phù Hân: “Các ngươi vào núi tìm đồ ăn, tìm đồ ăn gì?”
Thời Phù Hân: “Gà rừng thỏ rừng rau dại gì đó.”
Sở Diệu nở nụ cười: “Ngươi ngay cả gà rừng thỏ rừng cũng ăn, lại không đành lòng đối với mấy quả trứng chim?”
Thời Phù Hân thần sắc ngưng trọng, yên lặng nhìn Sở Diệu: “Tục ngữ nói rất hay, trước khác nay khác, lúc trước ăn gà rừng thỏ rừng, là vì đói bụng khó chịu, không ăn sẽ chết đói.”
“Bây giờ mỗi ngày ta đều có thể ăn no, tự nhiên phải ở trong khả năng, trợ giúp nhỏ yếu. Dù sao ta làm việc là tuân theo bản tâm của mình, ta không thẹn với lương tâm.”
“Lanh lợi nhanh mồm!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play