Sở Huyên trong nháy mắt nhớ tới ân oán gút mắc giữa Thái tử và Thời Phù Hân, biết lời vừa nói chọc giận Sở Diệu, liền mím môi không nói nữa.
Mà La Khởi Huyên thì tức giận đằng đằng nhìn Sở Diệu: “Tam đệ, ngươi cũng không nên quá phận, ta cũng không trêu chọc ngươi.”
Sở Diệu cười nhạo ra tiếng: “Ta quá đáng hay là trượng phu của ngươi quá phận, ngươi không trêu chọc ta, không phải vì không muốn, mà là vì phủ Khánh quốc công đổ.”
“Nhớ ngày đó khi Khánh quốc công phủ còn, thanh danh đầy đường của ta không ít lần xuất phát từ bút tích của đại tẩu, những thứ này ngươi đều đã quên?”
Nói xong, chán ghét liếc nhìn La Khởi Huyên và Sở Huyên một chút, “Hai người các ngươi không có một ai tốt cả.”
“Sở Huyên, ta lại trịnh trọng nói với ngươi một câu, đừng nói ngươi bây giờ còn chưa kế thừa vương phủ, cho dù kế thừa, ngươi cũng không có tư cách ra lệnh cho ta.”
“Nhớ kỹ, muốn làm gì thì tự nghĩ cách đi, đừng ỷ vào sự thiên vị của tổ phụ tổ mẫu, cho rằng mình có thể sai khiến tất cả mọi người.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play