“Các hành khách thân mến, chúng ta đã an toàn tới điểm đến —— đảo Phuket. Khi rời tàu, xin vui lòng mang theo hành lý cá nhân. Chúc quý khách thượng lộ bình an.”
Chung Hủ cảm thấy cả người lắc lư trên mặt biển, ý thức mơ hồ. Mãi đến khi nghe thấy đoạn phát thanh này, cô mới tỉnh táo lại.
Cô đang ở trên một con tàu chở khách kiểu cũ. Cùng tàu với cô còn có năm người, mỗi người đều mang một biểu cảm khác nhau, có người bình tĩnh, cũng có người hoảng loạn.
“Đều là người chơi à?” Người đàn ông ngồi hàng cuối lên tiếng hỏi hỏi.
“Sao lại còn có trò chơi khác nữa!” Người đàn ông gầy yếu ngồi bên cạnh Chung Hủ ánh mắt đầy sợ hãi: “Tôi vất vả lắm mới sống sót qua ải đầu tiên… Trò chơi này rốt cuộc còn kéo dài đến bao giờ?”
“Có lẽ là không bao giờ kết thúc.” Người đàn ông ở hàng cuối rõ ràng là một người chơi kỳ cựu: “Trước đây tôi từng gặp một người chơi đã vượt qua tám trò chơi.”
“Tám trò chơi… Tôi mới xong trò đầu tiên. Trò này có thật sự nguy hiểm đến tính mạng không? Chắc không phải chết thật đâu nhỉ?”
Người chơi kỳ cựu có vẻ mất kiên nhẫn với người mới đang sợ hãi, xách vali bước qua lối đi hẹp.
“Người anh em à, đừng sợ!” Người ngồi sau Chung Hủ bất ngờ đứng dậy, vỗ vỗ vai người đàn ông gầy yếu, cười tươi an ủi: “Tôi cũng là người mới, chúng ta có thể dựa vào nhau.”
Người đàn ông gầy yếu yếu ớt nói: “Cậu cũng không có kinh nghiệm, mẹ nó tôi dựa vào cậu thì làm được cái gì?”
Nói xong, anh ta vội vàng xách vali đuổi theo người chơi kỳ cựu: “Người anh em, người anh em kia ơi! Chờ tôi với!”
“…”
Chung Hủ không nhịn được bật cười.
“Cười người ta ngay trước mặt thế này không tốt đâu.” Giọng nói đằng sau đầy vẻ bất đắc dĩ và uất ức.
Chung Hủ quay đầu lại, đập vào mắt là một khuôn mặt trẻ trung, tuấn tú, ánh mắt trong trẻo. Dù giọng nghe có vẻ bất đắc dĩ, nhưng khóe miệng vẫn luôn nhếch lên cười vui vẻ.
Rất có cảm giác thanh xuân.
Hơn nữa trông có vẻ giống thiếu niên chưa từng bị xã hội vùi dập.
Chung Hủ âm thầm đánh giá xong, liền lộ ra vẻ mặt chế giễu càng rõ ràng hơn.
“Nhìn khí chất này, ánh mắt này, chị chắc chắn là người chơi kỳ cựu từng trải qua sinh tử!” Đối phương tuyên bố chắc nịch thân phận của Chung Hủ, sau đó chân thành nói: “Dẫn em theo với nhé, em gần như mới toanh, màn trước ở thôn tân thủ vượt qua được toàn nhờ vào may mắn. Em tên là Quý Châu, còn chị?”
Chung Hủ đứng dậy, cũng xách chiếc vali bên cạnh lên: “Không dắt chó gà.”
Lúc này trong khoang tàu vang lên một giọng nói khác: “Khi trò chơi chưa công bố quy tắc, tốt nhất là đừng vội nói tên thật của mình cho người khác biết.”
Người chơi thứ năm vẫn im lặng bấy giờ mới lộ diện từ trong bóng tối.
Là một người đàn ông có vẻ ngoài thanh tú, trên sống mũi đeo kính gọng mảnh, khí chất nho nhã nhưng ánh mắt đằng sau tròng kính lại chứa đầy mệt mỏi, như thể đã mấy ngày chưa ngủ.
“Được được được, cảm ơn lời nhắc.” Quý Châu tiến lại gần: “Tôi là Quý Châu, còn anh tên gì? À, tôi không hỏi tên thật đâu, anh có thể cho tôi biết biệt danh. À đúng rồi, nhiệm vụ màn trước của anh điều kiện qua ải là không được ngủ sao?”
“…”
Chung Hủ cầm chiếc vali trên tay ước lượng thử —— Mỗi người chơi đều có một chiếc vali giống hệt nhau, nhưng khi cầm lên lại thấy nhẹ như không có gì bên trong.
Tiếc là vali bị khóa, cô tạm thời từ bỏ ý định nghiên cứu.
Ra khỏi tàu, họ phát hiện mình đang ở trên một hòn đảo nhỏ. Cảnh vật vốn có thể xem là đẹp, nhưng do thời tiết hôm nay quá xấu, trời xám xịt, núi xa mờ hòa vào mây đen như mực loang từ chân trời trút xuống đảo.
Người chơi kỳ cựu ra khỏi tàu đầu tiên đang trò chuyện với nhân viên duy nhất trên đảo.
“Trên đảo còn khách du lịch khác không?”
“Một chuyến tàu chở năm người đã là rất nhiều rồi! Trước đây cả tháng còn chưa chắc có nhiều du khách đến như vậy.”
“Đảo Phuket thuộc thành phố Hương Mông, cách nội thành một vùng biển. Do diện tích nhỏ, giao thông bất tiện, lại không có gì quá đặc sắc nên không được coi là điểm du lịch. Người dân gốc đa phần đã dọn đi. Mãi đến hai năm trước, một blogger đến đây quay vlog với chủ đề “Trốn tránh cuộc sống không đáng xấu hổ” mới làm đảo Phuket nổi tiếng. Rất nhiều người trẻ tuổi gặp trắc trở trong cuộc sống đều đến đây du lịch.”
“Nhưng cũng chỉ nổi được một thời gian, giờ yên ắng lại rồi…”
Nhân viên nói liền mạch một đoạn dài, hoàn toàn chính là một NPC được lập trình sẵn để truyền đạt bối cảnh câu chuyện.
Nhân viên: “Đúng rồi, mọi người định chơi trên đảo bao lâu? Chuyến tàu cuối là 1 giờ chiều. Dù bão không đổ bộ trực tiếp, nhưng thành phố của chúng ta cũng nằm trong vùng ảnh hưởng. Nếu gió quá lớn, mai mốt có thể tạm dừng tuyến tàu.”
Người đàn ông gầy yếu càng hoảng hơn: “Ý anh ta là gì? Chúng ta phải rời đảo trước 1 giờ chiều sao?”
“Anh sợ cái gì? Còn kéo áo tôi nữa, thật chịu không nổi…” Người chơi kỳ cựu tỏ rõ vẻ chán ghét: “Âm báo khởi động trò chơi còn chưa vang lên, nghĩa là trò chơi vẫn chưa chính thức bắt đầu.”
“Nếu bão đổ bộ mà chúng ta còn trên đảo, vậy thì có chỗ trú không?” Người chơi thứ năm bước từ khoang tàu ra, nhanh chóng nắm bắt trọng điểm trong cuộc đối thoại vừa rồi.
Nhân viên đáp: “Nhà nghỉ ở đây đều đóng cửa rồi, nhưng gần đây có một nhà nghỉ mới mở, tôi nhớ ngày khai trương hình như là khoảng gần đây… Không hiểu sao lại mở ở đây, lại đâu có kiếm được tiền.”
“Đi! Tới nhà nghỉ thôi.” Mắt người chơi kỳ cựu sáng lên, xách vali đi thẳng.
Người đàn ông gầy yếu vội vã theo sát.
“Anh cũng là người chơi kỳ cựu đúng không, nhìn là biết đã từng thân kinh bách chiến rồi!” Quý Châu vui mừng, “Có hai người chơi kỳ cựu như anh chị dẫn đường, em yên tâm hẳn.”
Người mặt dày như thế này thực sự rất hiếm gặp.
Chung Hủ không quay đầu lại: “Biến xa chút.”
“Đừng như vậy, em đúng là gà thật, nhưng không phải gánh nặng.” Quý Châu một tay xách một vali, đầu gối đẩy chiếc còn lại về phía trước, “Em khỏe lắm nhé, còn rất thích làm việc.”
Nhà nghỉ là căn nhà cũ ba tầng có sân, lối kiến trúc thiên hướng văn nghệ, tường ngoài sơn vàng nổi bật.
Đẩy cánh cổng sân ra, đập vào mắt là một màu xanh ngát. Một cây long não rậm rạp đứng sừng sững giữa sân, lấy đó làm trung tâm, thảm cỏ trải rộng ra xung quanh, con đường lát đá uốn lượn như những nét vẩy bút tùy ý.
Ở góc tường lác đác vài chậu hoa, không biết có phải do thời tiết xấu hay không, tất cả đều rũ cành, trông ỉu xìu héo úa.
Chung Hủ vui vẻ để người khác xách đồ giúp, có đồ ngốc giúp, không dùng chút thì phí.
Cô nhẹ nhàng bước vào nhà nghỉ, xuyên qua phòng khách liền thấy người chơi kỳ cựu cùng với người đàn ông gầy yếu đang đứng trước phòng ăn.
Nhìn qua họ, thấy bên trong là phòng ăn.
Một chiếc bàn dài trải khăn kẻ caro vàng nhạt, giữa bàn có một bức thư trang trí tinh xảo đã mở sẵn, viết: “Xin mời vào ngồi nghỉ, đợi đủ người chơi đến.”
“2, 4, 6… 12… 12 chỗ.” Người chơi kỳ cựu nghiêm túc đếm số ghế, vẻ mặt nặng nề: “Màn này lại có nhiều người chơi như vậy.”
Người đàn ông gầy yếu dè dặt: “Nhiều người là tốt hay xấu?”
Người chơi kỳ cựu không thèm để ý đến anh ta.
Phía sau, Quý Châu xách ba vali theo kịp, thì thầm: “Xong rồi, nhìn kiểu này là thấy có vẻ nguy hiểm rồi.”
Chung Hủ liếc xéo qua.
Thể lực của cậu ta đúng là rất tốt, vali tuy nhẹ nhưng mang ba cái cùng lúc cũng khá phiền, thế mà cậu ta vẫn bước rất nhanh, lông mày còn không nhíu lấy một cái.
Quý Châu hình như đã mặc định ba người bọn họ thành một nhóm, nói nhỏ chỉ để ba người nghe thấy: “Cái này vừa nhìn đã thấy chính là sát cục, Hồng Môn yến kiểu đó đó, đông người rồi xử từng người một.”
Chung Hủ cười ha hả: “Kiểu người giống như cậu thường là chết sớm nhất.”
Quý Châu lắc đầu, đầy tự tin: “Em cái khác không giỏi gì chứ chọn phe thì chưa bao giờ sai. Tiểu Thảo, em theo chị rồi.”
“… Tiểu Thảo?”
Quý Châu chỉ tóc Chung Hủ: “Em thấy kiểu tóc của chị rất có sức sống, như cỏ vậy. Nên đặt biệt danh đó cho chị, không tệ đúng chứ?”
Chung Hủ nghiêng đầu, nhìn qua chiếc gương trang trí trên tủ bên cạnh, phát hiện ra hiện tại mình trông hoàn toàn giống dáng vẻ lúc còn sống, đầu tóc rối bù, ngắn cũn.
Sau khi tóc dài, cô cũng chẳng đến tiệm cắt tóc, toàn là tự mình thấy chỗ nào không vừa mắt thì tiện tay cắt phăng một kéo.
Giờ cô có chút hoài niệm cảm giác cầm kéo, chỉ muốn giơ kéo cắt một nhát lên đầu của Quý Châu.
Quý Châu cảm thấy lạnh sống lưng: “Nếu chị không thích thì em có thể đổi cách gọi…”
“Con người tôi có chút khuynh hướng bạo lực.” Chung Hủ mặt không biểu cảm nhận lại vali của mình, “Đặc biệt với loại gà con như cậu thì lại càng khó kiềm chế được sát ý.”
“Hay là chị kiềm chế lại chút đi, em quý mạng lắm, không muốn chết đâu.”
Quý Châu vẫn đang lải nhải chưa dứt lời thì chợt phát hiện Chung Hủ đã đi lướt qua cậu ta, ngồi xuống bàn dài.
Mọi người đều sững lại.
Chung Hủ đã khoan thai ngồi xuống.
Quý Châu ngưỡng mộ: “Tiểu Thảo chị can đảm ghê.”
Dù bức thư bảo mời ngồi nghỉ nhưng không có tên trên ghế nên không ai dám tùy tiện ngồi xuống.
Đặc biệt là trong tình huống có thể các người chơi vẫn chưa tập hợp đầy đủ.
Người chơi kỳ cựu khinh thường: “Liều lĩnh, loại này không sống nổi vài vòng.”
Về chuyện này, Chung Hủ chỉ muốn nói một câu, không sợ chết, chỉ sợ mệt. Đứng không nổi, có thể nằm thì tuyệt đối không ngồi, có thể ngồi thì tuyệt đối không đứng.
【Tinh! Người chơi Chung Hủ đã chọn thân phận.】
【Dưới đây là thông tin vai diễn, xin hãy đọc kỹ.】
Tên: Tống Mộ Tư.
Thân phận: Chủ nhà, bạn là chủ nhà nghỉ duy nhất.
Bối cảnh nhân vật:
Bạn không quan tâm việc mở nhà nghỉ có kiếm được tiền hay không, là người theo chủ nghĩa lý tưởng, bạn hy vọng con đường mình chọn sẽ đem lại thành tựu.
Bạn dành rất nhiều tâm huyết cho nhà nghỉ này. Vì đảo Phuket ít khách, bạn dự định dùng dịch vụ “thiết kế phòng riêng theo tính cách khách” làm điểm nhấn để thu hút du khách.
Trong tưởng tượng về tương lai của bạn, sẽ có rất nhiều vị khách yêu thích nhà nghỉ của bạn mà đến đảo Phuket, khiến đảo Phuket ngày càng trở nên phồn vinh!
Nhà nghỉ có thể khai trương, cũng nhờ sự giúp đỡ không nhỏ từ những người bạn quen từ thời còn là sinh viên.
Vào ngày khai trương chính thức của nhà nghỉ, bạn đã mời những người bạn của mình đến trải nghiệm, và còn chuẩn bị những căn phòng riêng biệt phù hợp với tính cách và sở thích của từng người, thật là chu đáo quá đi!
Nhưng câu chuyện của bạn lại không đơn giản như thế.
Phía sau việc mời bạn bè đến ở, thực ra bạn đang che giấu một mục đích, mục đích đó liên quan đến cái chết ngoài ý muốn của cô bạn thân Giang Chi cách đây một năm…