Khanh Lâm mở điện thoại, vừa đúng lúc Weibo hiện lên hot search mới nhất: #Show thực tế Follow Heart #.

【@Bà Tám Showbiz Hoa Ngữ: Sốc! Dàn khách mời "Follow Heart" tập hợp toàn đại lão, vậy mà B trạm lại đặc biệt mời một chủ kênh học tập theo dõi chỉ có chưa tới trăm ?!】

Weibo vừa đăng đã bị các blogger lớn và doanh nghiệp điên cuồng chia sẻ, nhanh chóng đạt hàng trăm nghìn lượt thích và bình luận. Phần bình luận thì ngập tràn lời chửi rủa.

【...Chỉ có chưa đến trăm fan, đang đùa đấy à】

【Nghiêm túc không đạo diễn? Không phải nói mời các chủ kênh có giá trị cống hiến cao sao???】

【Đẳng cấp chênh lệch quá lớn, buồn cười chết mất, còn tham gia show thực tế gì đó】

【Bên B trạm nghĩ gì vậy trời】

Khanh Lâm trầm mặc một lúc, rũ mắt xuống, không thể nhìn ra cảm xúc gì.

Cậu không xem tiếp nữa, đặt điện thoại sang bên, lấy đề thi ra bắt đầu giải.

“Má ơi Khanh Lâm, tao thật sự chịu hết nổi rồi! Chưa đủ hay sao chứ!” Hoàng Tử Thuận hùng hổ xông vào phòng ngủ, đập cửa cái "rầm" một cái rồi tức giận hét lên.

“Mày coi Weibo chưa? Người ta bắt đầu bóc phốt rồi đó, giờ mày bị treo lên cột rồi!” Hoàng Tử Thuận dậm chân, “Đám cư dân mạng đó có hiểu pháp luật không vậy? Không biết bôi nhọ người khác là vi phạm quyền riêng tư sao?”

Khanh Lâm ngồi trước bàn học, cây bút trong tay không hề dừng lại.

Cậu nhẹ xoay cổ tay, khéo léo kẹp bút lông lên, ngón tay thon dài đẩy nhẹ một cái, bút xoay một vòng rồi hạ xuống viết tiếp phần còn dang dở.

“Khanh Lâm? Ê Khanh Lâm!” Hoàng Tử Thuận thấy cậu không phản ứng, bèn tiến lại gần, “Mày đang làm gì thế?”

“Làm bài.” Khanh Lâm đáp nhẹ một tiếng, viết xong công thức cuối cùng rồi mới trả lời.

Hoàng Tử Thuận lẩm bẩm: “Giờ này còn làm cái gì mà đề...”, rồi lại nhìn vào Weibo. Người bị phốt trên đó đúng là bị xào lên trời luôn rồi.

【@Đừng Nói Trước: chủ kênh này tên là Khanh Lâm, thuộc khu học tập, chỉ có 88 fan, trang cá nhân không có bất kỳ tác phẩm nào, nhưng giá trị cống hiến tháng 5 lại đứng đầu!】

【Má ơi, một đêm anh ta nổi lên với 3 triệu người theo dõi, tên này tưởng làm idol chắc?】

【3 triệu... 88 fan... Không phải học bá thì chắc là thiếu gia rồi】

【Tên nghe cũng hay đấy, cố tình chọn nghệ danh vì “Follow Heart” sao?】

【Thật là, ai cũng muốn chen chân vào giới giải trí kiếm tiền à】

Những bình luận này khó nghe không chịu được. Hoàng Tử Thuận báo cáo từng cái một, rồi ánh mắt dừng lại trên mấy chữ “Follow Heart”.

《Follow Heart》, chương trình giải trí thực tế được mong chờ nhất năm nay, chủ đề là du lịch kết hợp yêu đương.

Dàn khách mời toàn là minh tinh độc thân đỉnh lưu, đội hình xa hoa cực kỳ: diễn viên múa ba lê cấp quốc gia, nữ thần điện ảnh giành nhiều giải thưởng, dancer đỉnh cấp của nhóm nhạc nam, nghệ sĩ piano quốc tế nổi tiếng, ca sĩ hit bự…

Duy chỉ có một người là ngoại lệ – được mời thông qua "giá trị cống hiến" từ B trạm.

Nhưng ai cũng không ngờ, người có giá trị cống hiến cao nhất tháng 6 lại là chủ kênh khu học tập chỉ có 88 fan – Khanh Lâm.

Trước đó vì “dàn khách mời quá xa hoa” đã làm nổ tung mạng xã hội, giờ lại vì “khách mời B trạm quá vô danh” mà lên hot search lần nữa.

Còn nhân vật chính – chủ kênh đang bị dân mạng mắng chửi – lúc này lại đang ngồi im lặng làm đề, không màng thế sự, như thể mọi thứ chẳng liên quan gì đến cậu.

“Khanh Lâm... Mày thật sự không sao chứ?” – Hoàng Tử Thuận ngồi xuống bên cạnh, lo lắng hỏi.

Một chủ kênh chỉ thỉnh thoảng livestream học tập, chưa từng đăng tác phẩm gì, chưa từng lộ mặt, sao tự nhiên lại có 3 triệu giá trị cống hiến, rồi bị mời tham gia chương trình thực tế đắt đỏ thế kia?

Không lẽ có ai đó đang rình rập cậu?

“Không sao đâu.” – Khanh Lâm đáp bằng giọng nhạt như nước, “Những bình luận đó không có gì đáng để ý cả, rồi cũng sẽ qua thôi. Dù sao tao cũng không có ý định tham gia.”

Hoàng Tử Thuận chưa từng gặp ai có tâm lý vững như vậy. Nhưng nghĩ lại thì từ lúc quen biết tới giờ, Khanh Lâm luôn như thế – bình thản, không tranh giành, không dao động.

Cậu rõ ràng có khuôn mặt dễ bị bắt nạt, nhưng khí chất lại rất lạnh nhạt, xa cách.

Khanh Lâm có mái tóc đen tự nhiên, làn da trắng lạnh, mắt màu hổ phách, nét mặt thanh tú, toát lên khí chất cổ điển của thiếu niên, đồng thời mang theo cảm giác mong manh khó diễn tả.

Ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu lên hàng mi, để lại một vệt bóng nhẹ trên gương mặt.

Không có biểu cảm gì, ngoan ngoãn tĩnh lặng, như một búp bê nghệ thuật tinh xảo.

Hoàng Tử Thuận chợt nhớ lại – trên mạng còn có người phỉ báng Khanh Lâm là trạch nam luộm thuộm.

Luộm thuộm cái gì chứ, rõ ràng là đẹp muốn chết.

“Tốt rồi! Gần đây mấy công ty giải trí không tới làm phiền mày ký hợp đồng nữa, chắc cuối cùng cũng chịu từ bỏ rồi!” – Hoàng Tử Thuận vỗ vai cậu, vui vẻ nói.

Khanh Lâm khẽ gật đầu, cười nhẹ, rồi quay người lấy sách tham khảo cất vào kệ.

Cậu gầy, khi giơ tay lên làm lộ một mảng eo trắng nõn dưới lớp áo.

“À đúng rồi, hợp đồng kia mày ký chưa? Bên người hướng dẫn nhắc hoài đó.” – Hoàng Tử Thuận nhắc.

“Hợp đồng nào?” – Khanh Lâm hỏi.

“Sinh viên học tập ấy.” – Hoàng Tử Thuận nói, “Tối qua tao gửi mày rồi đó, ký chưa?”

Trước đó bên Đại học Chiết Giang mời Khanh Lâm làm người hướng dẫn trong dự án Sinh viên học tập. Vì là yêu cầu từ phía nhà trường nên cậu không tiện từ chối, đành phải ký hợp đồng.

Tối qua hơi gấp, hợp đồng xác nhận vội, bên giáo vụ nói nội dung đã xác minh xong, chỉ cần ký tên là được.

Khanh Lâm vừa dọn bàn vừa trả lời: “Ký rồi, ký xong tao nhấn xác nhận luôn, không nhận được à?”

“Không thấy đâu.” – Hoàng Tử Thuận gãi đầu, “Hay là mày xem lại đi, có phải xác nhận không thành công không?”

“Ừ để tao coi.” – Khanh Lâm mở máy tính, nhấn mở hợp đồng đêm qua. Trang bìa hiện ra khiến cậu biến sắc.

“Sao vậy?” – Hoàng Tử Thuận thấy cậu biểu cảm lạ, ghé vào nhìn.

Trên màn hình, hợp đồng không phải “Người hương dẫn sinh viên học tập” mà là “Thỏa thuận hợp tác với chương trình 《Follow Heart》”.

Hoàng Tử Thuận hét toáng lên: “Má ơi má ơi má ơi xong rồi! Mày ký nhầm rồi!”

Khanh Lâm nhíu mày, kéo khóe môi, nhanh chóng lật xuống trang cuối cùng.

“Bản hợp đồng này gồm hai bản, hai bên mỗi bên giữ một bản, có hiệu lực từ ngày ký.

Bên A: Tinh Mỹ Giải Trí

Bên B: Khanh Lâm”

Khanh Lâm cụp mắt xuống.

Toang rồi. Chắc hôm qua hai bên cùng gửi hợp đồng, cậu nhìn nhầm, ký nhầm.

“Trời đất ơi, sao mày cũng phạm lỗi kiểu này, giờ có phải mày phải đi tham gia chương trình thực tế không!”

Hoàng Tử Thuận đi qua đi lại trong phòng, bỗng thốt lên một câu: “Xong rồi! Mày phải đi yêu đương rồi!”

Khanh Lâm đang ngồi đột nhiên đứng dậy.

Hoàng Tử Thuận giật mình, chỉ thấy cậu cầm điện thoại đi thẳng ra ngoài phòng.

“Nè, mày đi đâu đó!” – Hoàng Tử Thuận vội la lên.

“Đi tìm Tinh Mỹ Giải Trí.” – Khanh Lâm không quay đầu lại, chỉ để lại một câu:

“Tôi không cần yêu đương.”

Trời tháng sáu đã bắt đầu nóng hầm hập, mặt trời gay gắt treo trên cao, bầu trời trong vắt.

Khu vực này là trung tâm thương mại sầm uất nhất thành phố Hàng, đủ kiểu người tấp nập đi lại giữa các tòa nhà cao tầng.

Khanh Lâm dùng tấm danh thiếp mà người đại diện trước kia từng đưa, đến dưới toà nhà Tinh Mỹ Giải Trí.

Tòa kiến trúc hiện đại làm từ pha lê phản chiếu ánh nắng rực rỡ, ánh sáng xuyên qua lá cây chiếu lên mặt đất màu vàng nhạt.

Cậu khẽ thở dài, bước vào sảnh lớn.

“Xin chào, cho hỏi có chuyện gì ạ?” – Cô lễ tân mỉm cười hỏi.

“Tôi tìm đạo diễn Hồng Sơn Nguyệt.” – Khanh Lâm nói.

“Anh có hẹn trước không ạ?”

“Không có.” – Khanh Lâm dừng một chút, nói: “Phiền cô báo với đạo diễn Hồng là tôi – Khanh Lâm có chuyện gấp cần thương lượng.”

“Vâng, anh chờ một chút.” – Cô lễ tân gọi điện báo, rồi quay sang nói: “Mời anh theo tôi.”

Khanh Lâm theo cô lên tầng 30, tới khu phòng họp.

Tinh Mỹ Giải Trí đúng là quy mô lớn, từ kiến trúc đến thiết bị đều tinh xảo, nhân viên đi lại có đeo thẻ, bước đi vội vã.

Cô lễ tân dẫn cậu đến trước một phòng khách, nói: “Đạo diễn Hồng đang chờ anh ở đây.” Rồi rời đi.

Khanh Lâm nhìn dòng chữ “Tinh Mỹ Giải Trí” trước cửa phòng, gõ nhẹ lên viền áo, sau đó đẩy cửa bước vào.

Phòng bên trong rất rộng, có không ít người đang ngồi.

Mọi người thấy cậu bước vào đều đồng loạt quay đầu lại nhìn, khiến Khanh Lâm hơi mất tự nhiên.

“À, cậu là Khanh Lâm đúng không?” Một thanh niên đội mũ lưỡi trai cười cười vẫy tay với cậu. “Lại đây ngồi nào.”

Khanh Lâm đoán anh ta chắc là đạo diễn Hồng, liền bước đến ngồi xuống đối diện trên ghế sofa: “Xin lỗi vì đã làm phiền.”

“Ôi, thật sự không ngờ cậu lại chịu tới. Trước kia bị từ chối nhiều lần như thế, tụi tôi ai cũng tưởng là không còn hy vọng rồi.” Đạo diễn Hồng đang rất phấn khởi, nói chuyện cũng sôi nổi hẳn lên. “Tôi mừng lắm vì cậu đồng ý gia nhập 《Follow Heart》. Hôm qua nghe tin cậu ký hợp đồng, cả đội ai cũng vui phát điên!”

Nghe tới đó, Khanh Lâm cảm thấy không nên kéo dài nữa, cũng không muốn lãng phí thời gian, liền đi thẳng vào vấn đề:

“Xin lỗi đạo diễn Hồng. Thật ra hôm nay tôi đến... là để xin hủy hợp đồng.”

“Hả? Hủy hợp đồng?” Hồng Sơn Nguyệt sững người, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra. “Cậu không phải mới ký hôm qua sao?”

Khanh Lâm mím môi, đan tay lại, đang định mở miệng giải thích: “Chuyện là như thế này…”

Đúng lúc ấy, cửa phòng tiếp khách bỗng mở ra.

Lời còn chưa kịp nói ra, Khanh Lâm quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy một người đàn ông cao ráo bước vào từ nơi giao thoa giữa ánh sáng và bóng tối.

Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi đen, cổ áo hơi mở, để lộ bờ vai rộng và vòng eo săn chắc, cơ bắp lờ mờ dưới lớp vải.

Ngũ quan sắc nét, tóc mái hơi rủ xuống trán, để lộ đôi mắt đen sâu thẳm, lạnh lùng đến rợn người.

Một gương mặt đầy tính chiếm hữu.

Dù vẻ mặt u ám, nhưng khi ánh mắt anh ta chạm vào Khanh Lâm, rõ ràng khựng lại một nhịp.

Anh sững người vài giây, rồi vội vàng quay mặt đi, tránh ánh nhìn.

“Tự Chi, sao cậu tới sớm vậy?” Hồng Sơn Nguyệt hỏi. “Tôi còn chưa xong việc, hay cậu chờ ở phòng nghỉ một lát nhé?”

Tự Chi…

Cái tên này nghe quen tai quá. Đến lúc này Khanh Lâm mới nhớ ra.

Anh ta là nhạc sĩ đứng sau loạt hit gần đây, cũng là một trong những khách mời quan trọng nhất của chương trình —— Thẩm Tự Chi.

Thẩm Tự Chi rút tay khỏi túi quần, động tác làm nổi rõ cơ bắp căng chặt và xương cổ tay rắn rỏi.

Anh nhìn Hồng Sơn Nguyệt, rồi liếc sang Khanh Lâm – người đang quay lưng về phía mình – khẽ ho nhẹ, lạnh nhạt nói:

“Không sao, tôi ngồi đây đợi cũng được.”

Trên mạng, ngoài biệt danh “chồng nhà người ta” do fan đặt, Thẩm Tự Chi còn nổi tiếng là người lạnh lùng khó gần, thiên tài âm nhạc đầy bí ẩn.

Gặp mặt rồi mới thấy, danh tiếng quả không sai.

Khanh Lâm khẽ búng ngón tay, thầm nghĩ nên kết thúc chuyện này sớm rồi đi luôn cho xong. Cậu không muốn dây dưa hay gây chú ý. Dù sao đại minh tinh kia cũng chỉ ngồi ở phía sau sofa thôi, chắc không ảnh hưởng gì.

Tốt nhất là mau rút lui…

Nhưng đột nhiên, cậu cảm thấy bên cạnh trũng xuống.

Khanh Lâm ngẩng đầu — và thấy Thẩm Tự Chi đã ngồi xuống cạnh mình trên sofa.

Với thân hình cao lớn, vai rộng chân dài, anh gần như chiếm trọn phần còn lại của ghế.

Trong khi căn phòng rõ ràng còn nhiều chỗ ngồi trống.

Ấy vậy mà Thẩm Tự Chi chẳng thèm liếc nhìn nơi khác, cứ thế lướt qua, thản nhiên ngồi xuống ngay bên cạnh cậu.

Khanh Lâm: “?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play